NHỮNG NGƯỜI ĐI XÂY MỘNG - Trang 385

Hai má của cô cháu gái chợt đỏ bừng lên khi nghe ông chú nói ba chữ " cái
vụđó
". Dụi đầu vào ngực ông chú nàng nũng nịu.

- Hằng ốm tại vì nhớ chú, tương tư chú đó...

Hùng hôn lên mái tóc huyền óng ả của người tình.

- Chú nhớ cháu... Nhớ từng sợi tóc Hằng ơi...

Hằng mỉm cười như cảm thông với nỗi lòng của ông chú. Nàng cũng nhớ
ông ta. Nhớ dáng đi trầm tư nghĩ ngợi với hai tay thọc vào túi quần và đầu
hơi cúi xuống. Nhớ mái tóc đen nhưng nhìn kỹ sẽ thấy những sợi tóc bạc vì
ưu tư và phiền muộn. Nhớ giọng cười. Tiếng nói. Ánh mắt nồng nàn tình tự
yêu thương lại thấp thoáng buồn rầu. Nhớ cái miệng. Nhớ đôi môi . Nhớ nụ
hôn đã gây cho nàng cảm giác ngất ngây, say đắm tuyệt vời một đời không
thể lãng quên.

- Cháu có hành lý không?

- Chỉ có cái túi nhỏ đựng hai bộ quần áo và các thứ lặt vặt... Từ trường cháu
đi thẳng ra phi trường...

Hùng cười hiền hòa.

- Không sao... Lát nữa mình đi mua. Chú cũng không có đem theo quần
áo... Hay là chú với cháu uổng trờ đi để khỏi tốn tiền mua quần áo...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.