những cơn chóng mặt. Một hôm cô phát hiện ra những khối u nhỏ ở cổ và
sau tai. Cô nói với mẹ về những khối u đó. Tháng Sáu năm 1954, mẹ đưa
cô tới uỷ ban thường trực phụ trách vấn đề về bom nguyên tử. Người của
uỷ bạn bảo Sadako rằng cô không sao cả, rằng cô không cần phải lo lắng.
Thế nhưng các khối u ở cổ và sau tai Sadako mỗi ngày một phát triển,
khiến mặt cô bị biến dạng. Rồi chân cô xuất hiện những đốm đỏ. Sau khi
làm các xét nghiệm, các bác sĩ kết luận Sadako Sasaki bị mắc bệnh bạch
cầu do nhiễm phóng xạ. Gia đình Sadako vô cùng đau đớn. Đã 9 năm kể từ
khi thành phố Hiroshima bị ném bom nguyên tử và họ cứ nghĩ rằng Sadako
Sasaki là đứa trẻ may mắn không bị ảnh hưởng gì từ thảm hoạ kinh hoàng
đó.
Tháng Hai năm sau, Sadako buộc phải tạm biệt trường lớp và bạn bè để vào
điều trị tại bệnh viện của Hội chữ thập đỏ ở Hiroshima. Sau một thời gian
điều trị các khối u trên người Sasaki có vẻ ngừng phát triển, nhưng hai chân
cô bé lại xuất hiện thêm nhiều vết tụ máu. Cô bé rất buồn bã và lo lắng.
Ngày 3 tháng Tám năm 1955, những người ở Nagoya gửi tới bệnh viện chữ
thập đỏ những con nhạn được gấp bằng giấy màu để động viên các bệnh
nhân bị nhiễm phóng xạ kiên cường đấu tranh vượt qua bệnh tật. Nhìn
những con nhạn giấy đó, Sadako vui hẳn lên.
Những con nhạn giấy nhắc Sadako nhớ đến một truyền thuyết nói rằng nếu
một người gấp được 1000 con nhạn giấy thì một điều ước của người đó sẽ
thành hiện thực. Sadako chỉ có một điều ước duy nhất. Cô ước được khoẻ
mạnh trở lại để có thể tiếp tục thi chạy. Cô bắt đầu học gấp những con nhạn
giấy. Cô dùng tất cả những mảnh giấy cô có đuợc, từ những mảnh giấy bạn
bè mang đến cho cô cho tới những mảnh giấy cô bóc từ các chai thuốc của
bệnh viện để gấp những con nhạn. Mẹ cô kể lại: “Con bé tin vào truyền
thuyết đó. Nó gấp những con nhạn giấy rất cẩn thận, từng con từng con
một. Khi nó gấp nhạn giấy, mắt nó sáng long lanh chứng tỏ nó muốn sống
bằng bất cứ giá nào… Nhìn những con nhạn giấy con gái tôi gấp với niềm
tin ngây thơ, tôi chỉ muốn bật khóc”.
Mặc dầu sức khoẻ của cô mỗi ngày một xấu đi, và thỉnh thoảng lại phải
chứng kiến một trẻ em nhiễm phóng xạ qua đời, Sadako vẫn tiếp tục gấp