NHỮNG TRÁI TIM VÀNG - Trang 78

bằng xe buýt lớn cả ngày, rồi trình diễn ban đêm, vừa đến là phải diễn tập
ngay. Bây giờ đi máy bay được dễ dàng hơn nhiều.

- Mẹ cô thường đi với cô phải không? - Maggie hỏi thế vì bà đã thấy mẹ
nàng và nhiều người khác đến San Francisco với nàng. Maggie nghĩ rằng có
nhiều người đi cùng nàng là vì công việc cần họ đi theo, nhưng việc mẹ
nàng đi theo là bất thường, vì với tuổi của nàng không cần thiết phải có mẹ
bên cạnh nữa. Nàng đã gần hai mươi tuổi rồi.

- Phải, mẹ tôi đã điều khiển tôi, - Melanie thở dài. - khi bà còn trẻ, bà muốn
làm ca sĩ. Và bà rất thích thú khi công việc của tôi thành công. Thỉnh
thoảng bà hơi quá kích động.

- Melanie cười. - Bà thường thúc đẩy tôi làm việc cật lực.

- Việc này không tệ, miễn là đừng thúc đẩy quá nhiều. Cô nghĩ sao?

- Tôi nghĩ đôi lúc bà như thế, - Melanie thành thật đáp. - Tôi muốn làm theo
quyết định của mình. Mẹ tôi thường cho là bà biết nhiều hơn tôi.

- Có thật bà ấy biết nhiều không?

- Tôi không biết. Tôi nghĩ bà quyết định những gì có lợi cho bà, và tôi thấy
nó có vẻ không hợp cho tôi. Khi tôi đoạt giải Grammy, bà sung sướng đến
chết được. - Melanie cười. Maggie nhìn nàng với ánh mắt long lanh.

- Hẳn kết quả cuối cùng của cô sau thời gian làm việc cật lực là giây phút
sung sướng tuyệt vời nhất. Đó là một vinh dự không tưởng tượng nổi. - Bà
hiểu nàng còn ít, nhưng tự hào về nàng.

- Tôi đã cho mẹ tôi cái vinh dự đó. - Melanie đáp nhỏ. - Tôi cảm thấy như
chính bà đoạt giải ấy. Nếu không có bà, chắc tôi không làm được. - Nhưng
qua giọng nói của Melanie, Maggie tự hỏi không biết nàng thực sự muốn
thành ngôi sao hay là chỉ để làm vừa lòng mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.