"Cô đánh tôi?" Niếp Ngân cười mà nhìn cô, cô thật tưởng rằng anh là
Niếp Tích sao?
Một bàn tay to vươn ra, đem cổ tay của cô trực tiếp nắm lấy, "Cô tốt
nhất đừng cản đường tôi." Anh cảnh cáo.
"A - cổ tay như muốn lìa ra...." Lãnh Tang Thanh đột nhiên kêu lớn,
khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, thậm chí còn phát ra tiếng khóc nức nở, "
Ngươi... Ngươi dám bắt nạt phụ nữ như thế sao? Một đại nam nhân như
ngươi lại đi ức hiếp phụ nữ, ngươi có đạo đức không vậy? Ô ô..." Nói xong,
còn gạt đi vài giọt nước mắt.
Niếp Ngân sửng sốt, vô thức buông lỏng tay, nhíu mày, anh không quá
tay đó chứ? Lại thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng của cô, trong lòng không
khỏi nổi lên một chút cảm thông, thở dài, vừa muốn mở miệng xin lỗi, Lãnh
Tang Thanh lại mở miệng trước,
"Anh phải bồi thường gấp đôi, tôi bị thương!"
Tận đáy lòng vốn có chút áy náy triệt để đã không còn, anh nhìn cô một
cái, sau đó cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đi về phía xe.
"Này..." Lãnh Tang Thanh sau khi thấy thế, tức giận đến thiếu chút nữa
cắn đứt đầu lưỡi, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đi tới.
Niếp Ngân vừa ngồi vào chỗ, chợt nghe cửa xe "bang" một tiếng đóng
lại, vẻ mặt Lãnh Tang Thanh lại không biểu lộ gì cả!
Cô vậy mà trực tiếp lên thẳng xe anh?
Thấy anh không nhúc nhích mà chỉ nhìn chằm chằm cô, cô cười cười,
cũng không có chút hoảng hốt, lười biếng nói, "Niếp Tích, nếu như anh