"Uy, ta có chân của ngươi đâu, chẳng lẽ ngươi và bằng hữu của ta
giống nhau, chân trái cũng là giả sao?"
Đại Hồ Tử cử động một chút chân trái, quả nhiên na bất động, hắn trong
lòng hiểu được, không có cách nào giả bộ được nữa , hai tay làm tư thế đầu
hàng, gật đầu tỏ vẻ thừa nhận .
"Ngải Tư, trên thế giới này có thể thắng được nhiều người như vậy,
cũng chỉ có ngươi ."
Ngón tay Niếp Tích buông lỏng, hai bên má của Ngải Tư nhanh chóng
trở về lại như ban đầu, hắn lập tức bưng kín mặt, liều mạng xoa.
Niếp Tích sờ soạng khuôn mặt hắn, vẻ mặt cảm khái nói:"Sao lại biến
thành cái dạng này ? Chúng ta ly biệt đến bây giờ cũng không lâu mà."
Ngải Tư buông xuống tay trên mặt xuống, hai bên má bấy giờ sưng đỏ
lên, hắn bỏ bộ giả râu đi, phẫn nộ ném xuống đất.
"Mặc kệ tôi." Nói xong, Ngải Tư oán hận tận trời đi ra khỏi cửa.
Niếp Tích nhún vai, vẻ mặt không kềm chế được cười, đi theo phía sau
hắn.
Bên ngoài, ánh dương chói mắt, sau khi ra cửa, hai người đều theo bản
năng nghĩ ngơi gì đó.
Ngã Tư trên đường cũng không tính nhiều, có lẽ ban ngày suy nghĩ
cũng không bằng một phần mười ban đêm, người ở trong thành này chính là
như vậy, mọi người rất thích bóng dáng hạ ca múa mừng cảnh thái bình.
Sắc mặt hiện tại của Ngải Tư tại dương quang hoàn toàn không tương
xứng, hắn tối tăm, cúi đầu vội vã đi.
Niếp Tích không chút hoang mang, theo sát ở đằng sau hắn, trên mặt
không thay đổi, làm cho người ta đoán không được hắn đang nghĩ gì, nhưng
càng là như vậy, Ngải Tư lại càng loạn.
"Cậu đột nhiên lại đây tìm tôi, không phải để ôn chuyện chứ?" Ngải Tư
quay đầu lại, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ và không tình nguyện.
Niếp Tích đi đến trước mặt hắn, theo dõi hắn, hai mắt sắc bén lóe ra ,
làm trong lòng Ngải Tư sợ hãi.
"Nghe, bằng hữu của tôi, tôi có chuyện phải cần ngươi tới giúp, cậu hẳn
là hiểu được tôi đang nói gì, có hàm nghĩa gì."