Cửa khách sạn.
Mưa lạnh như băng mưa gõ lên người cô, tức khắc lan tràn, không có
chút giữ lại.
"Như vậy đi, ngài không nên đứng ở chỗ này, tôi đem ô mang cho ngài."
Tiếp tân lại đã chạy tới, nhìn một cô gái mảnh khảnh đứng ở giữa trời mưa
to, hắn thật sự không đành lòng liền theo đuổi .
"Thật sự không cần, cám ơn, anh mặc tôi." Lãnh Tang Thanh lại cự
tuyệt ý tốt của hắn, lúc này toàn thân cao thấp của cô đã hoàn toàn ướt đẫm,
khuôn mặt trắng hồng lúc trước giờ đã đông lạnh biến thành xanh tím.
"Ngài đừng lấy thân thể của mình ra nói giỡn, nếu cứ tiếp tục ở đâu,
ngài nhất định sẽ sinh bệnh ." Tiếp tân đem ô tới trước mặt Lãnh Tang
Thanh.
Lãnh Tang Thanh không có nhận, vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ.
"Nhưng mà......"
Nhiệt tình của tiếp tân muốn mở miệng, một tiếng phanh xe đánh gãy
lời hắn, chiếc xe quen thuộc lại xuất hiện ở trước mặt hai người.
Cửa xe mở ra, người Niếp Ngâncũng ước đẫm lập tức đi tới Lãnh Tang
Thanh, ánh mắt kiên định gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống như không có
có việc gì có thể ngăn cản hắn tới gần cô.
Mưa to mưa tầm tã thanh âm nghe không rõ .
Hết thảy đều im lặng .
Hết thảy đều không có thanh âm .
Lãnh Tang Thanh giật mình nhìn Niếp Ngân, giờ phút này cô nhận
không ra mình chỉ có thể nghe được tiếng "Oành oành", đến tột cùng là tim
đập của cô, Niếp Ngân đi bộ tới gần cô.
Cô muốn mở miệng, nhưng môi lại không không chịu thua mà hoạt
động.
Niếp Ngân tới gần nắm lấy tay cô,phục hồi lại vẻ bình tĩnh.
"Sẽ rất nguy hiểm! Thậm chí sẽ mất đi tính mạng! Em sợ sao?" Niếp
Ngân nghiêm túc, hai mắt lóe ra sự đau lòng.
Mặc kệ tiếng mưa rơi lớn, nhưng Niếp Ngân nói ra lời nào, Lãnh Tang
Thanh đều ghe rất kỹ.