"A...... Cái đó...... Tiên sinh, về chuyện này, chúng tôi thật sự có lỗi."
Nữ bán hàng thân là một trong những nhân viên khách sạn, tất nhiên là rất
biết ăn nói, nhưng đối mặt với nam nhân như hoa như ngọc này, cô không
tự giác được mà nói lắp.
Cung Quý Dương cười tệ hơn , đi về phía trước từng bước, thấp giọng
nói:"Thật đúng là làm dọa chết tôi, tim của tôi đến bây giờ còn kêu 'Thình
thịch' loạn lên, cô có muốn nghe chút không." Nói xong, liền đem bàn tay
cô gái dò xét khuôn ngược mình.
"A!" Nữ bán hàng thất thanh hô lên, khuôn mặt cô tượng hồ đỏ lên như
một cây táo chín, cái khay trong tay cũng rơi xuống.
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!" Cô bối rối nói vài câu, vội vàng xoay
người tránh đi , ngay cả khay bị rơi xuống cũng quên nhặt lên, âm thanh trái
tim đập loạn lên, ngay cả Tu Nguyệt đang trốn ở phía sau chậu hoa đều
nghe được nhất thanh nhị sở(âm thanh tim đập của cô bán hàng ý).
Lúc nhìn thấy cô bán hàng đã hoàn toàn đi khỏi, Cung Quý Dương mới
an tâm mà trở lại vị trí , tiếp tục nhìn chằm chằm phía dưới.
"Đại sắc lang này, anh mau thả tôi ra, tôi còn có chuyện quan trọng!" Tu
Nguyệt gầm nhẹ một tiếng, cô đã không thể kiềm chế nữa rồi , an nguy của
Niếp Tích là chuyện mà cô lúc này lo lắng nhất .
"Đại sắc lang?" Cung Quý Dương cau mày nhìn Tu Nguyệt, bất đắc dĩ
cười cười, vẻ mặt vô tội :"Dựa vào cái gì nói tôi như vậy, tôi rõ rằng không
có làm gì cô mà."
"Cố ý để cho một cô gái xa lạ nghe tiếng tim đập của mình, như vậy
không phải sắc lang à?" Tu Nguyệt cũng không nhưỡng bộ nói lại.
"Uy uy uy, trái tim của tôi thật sự là kêu 'Thình thịch' loạn lên đây, trộm
người của Niếp môn, đây chính là sự dũng khí cứu với người không bình
thường." Cung Quý Dương thong dong biện giải.
"Có dũng khí cứu tôi, nhưng không có dũng khí thả tôi sao?" Tu Nguyệt
cố ý châm chọc Cung Quý Dương.
Cung Quý Dương liếc mắt về cửa quán cà phê một cái, hai tránh hán tây
trang giày da đang đứng ở phía trước cửa, biểu tình ngưng trọng, trái phải
tuần tra , hắn lại nhìn xuống phía dưới , đại sảnh lầu một có ba, bốn tráng