NIẾP MÔN - Trang 797


"Vì sao anh lại nó vậy chứ!" Lãnh Tang Thanh đã khàn cả giọng, nước

mắt tràn ra tràn ra mi mắt: "Chúng ta không phải nói tốt lắm sao? Cho dù
chết cũng muốn cùng chết. Nhiều người phản đối chúng ta ở bên nhau, vì
sao anh cũng nói như vậy! Vì sao anh cũng muốn buông xuôi! Chẳng lẽ lần
mỗi lần anh cứu em, là giả sao? Chẳng lẽ chúng ta thâm tình đối diện, gắt
gao ôm nhau, là giả sao? Chẳng lẽ trong thân thể anh chảy xuôi máu của
em, là giả sao? Niếp Ngân, em nói cho anh biết, em sẽ không tha tay, vĩnh
viễn cũng không, bất luận anh ở chân trời góc biển! Niếp Ngân, em yêu
anh! Liều lĩnh yêu anh! Em không thể mất đi người mình yêu! Anh hiểu
chưa? ! !"


Niếp Ngân tràn đầy thâm tình nhìn cô, hơi hơi nở nụ cười, nụ cười tràn

ngập cảm kích, nhưng khóe mắt lại lộ ra một tia đau đớn, hốc mắt hắn đã
ươn ướt, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống đến hai má.


Hắn khóc, xác thực khóc, hắn đã quên rốt cuộc đã bao nhiêu năm không

nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của mình , mà nhiều năm như vậy tích góp từng
tí một tựa hồ đều là vì giờ khắc này, trong giây lát nước mắt giống như
hồng tiết, tất cả đều bừng lên, xuyên thấu qua mông lung trong suốt, hắn
cảm thấy Lãnh Tang Thanh càng thêm đẹp, đẹp làm cho người ta đau lòng.


"Cám ơn em, Thanh Nhi..." Niếp Ngân cười tràn đầy nước mắt, bày ra

một loại tuyệt vọng, điều này làm cho lòng Lãnh Tang Thanh hiện lên một
cảm giác xấu.


".... Cuộc đời này anh thực may mắn có được người yêu mình, nhưng

chúng ta thật sự không có cách nào bên nhau được, có biết Lãnh Thiên Dục
và anh có hiềm khích gì không..." Nói tới đây, hắn dừng một chút, tất cả bi
thương từ trong anh mắt thâm tình của hắn hiện ra.


"Bởi vì, cha các người là anh hại chết ..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.