Niếp Ngân bình tĩnh cười cười, xoay người đi tới trước cửa, thong dong
lại không cho đối phương chút đường sống nói: "Nợ cậu hai mạng, tôi cùng
Tích sẽ trả lại cho cậu, nhưng báo ân thế nào cũng không phải cậu định,
đừng nghĩ lôi kéo chúng ta tiến vào bên trong bùn lầy Niếp môn này, nếu lại
có hành động gây rối, cậu thật sự sẽ mất mạng, tôi khuyên cậu nên tin
tưởng tôi."
Vừa nói vừa đi, đi tới cửa, đầu Niếp Ngân cũng không có quay, rời khỏi
cửa nghênh ngang mà đi.
Niếp Thâm lại tươi cười, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập tơ máu,
trong tay cầm nhanh dĩa ăn, đĩa mật qua đã sớm bị hắn làm cho nát bét.
Thang máy chuyên dụng đi xuống lầu một đại sảnh, cửa thang máy mở
ra, Niếp Ngân từ bên trong đi ra, tốc độ rất nhanh, phía sau người bàn bạc
thực cố hết sức mà đi nhanh, chạy thật nhanh, mới có thể đi cùng hắn.
Người bàn bạc không dám nói thêm cái gì, hắn biết tâm tình hiện tại của
chủ thượng đại nhân cũng không phải tốt, chỉ ở phía sau Niếp Ngân, một
cấp tốc kêu xe đón chủ thượng đại nhân.
Một đường đi nhanh, trong nháy mắt đi tới cửa lớn, cửa lớn rộng mở , ở
giữa vị trí, một dáng người dọn vệ sinh đang cúi người, kín mũ, cái khẩu
trang lớn, ngồi ở đó không chớp mắt.
Niếp Ngân vòng qua hắn, lúc vừa muốn đi khỏi cửa, người vệ sinh này
thân đập mạnh, lập tức đụng vào ngực Niếp Ngân, cả người ngã ra ngoài,
vốn đã muốn thu dọn lại rác bị vung đầy ra đất.
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! ..." Thanh âm thực thương lão, người dọn
vệ sinh này quỳ rạp trên mặt đất cung kính nhận lỗi với Niếp Ngân.