NIẾP MÔN - Trang 967

Thật lâu sau, cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Không phải nói ba

ngày nay sẽ không tới sao?"


Cô sao lại buồn cười như vậy nửa đêm lại tưởng hắn là Niếp Ngân,

người đàn ông kia , đã bị người tuyên cáo là tử vong, cho dù thật sự trở về,
sợ cũng chỉ là Quỷ Hồn.


Tâm tư Niếp Tích làm sao không biết?

Hay là sợ cô đổi ý, cho nên mới nghĩ đến thăm.

Thân hình người đàn ông cứng đờ, lúc này đây, hoàn toàn đem thân

mình vòng lại, nhìn Lãnh Tang Thanh, ánh mắt khó có thể dùng ngôn ngữ
để tả.


Chỉ tiếc, Lãnh Tang Thanh sớm đã xoay người, đi đến trước cửa sổ,

không có nhìn thấy cặp mắt thâm thúy kia của người đàn ông, thấy hắn còn
không chịu đi, liền bất đắc dĩ cười cười, "Yên tâm đi, tôi sẽ đã quên anh ấy.
Cho nên anh cũng sớm nghỉ ngời đi, đừng lo lắng cho tôi ."


Tiếng nói của cô rất nhẹ thực nhạt, như tùy thời đều có thể bị gió thổi

đi, khuếch tán trong không khí, màng tai người đàn ông đau đớn. Tay nắm
thật chặt , hắn như có áp lực gì đó, hoặc như đau khổ giãy dụa cái gì đó.


Ngực, nứt ra một đường, chảy máu, đau.

Loại đau này, còn đau hơn cả mỗi khi hắn bị thương.

"Tích, cám ơn anh, thật sự cám ơn anh." Cám ơn hắn cái gì chứ? Cô

nhìn nhánh cây khẽ lung lay thản nhiên cười, tia chớp chiếu lên hai má tái
nhợt của cô, nụ cười nhẹ kia của cô, liền phiến ở bên môi, làm người ta
nhìn mà đau lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.