NÓNG GIẬN LÀ BẢN NĂNG, TĨNH LẶNG LÀ BẢN LĨNH - Trang 151

nhưng ta không nỡ gạt đi chuyện của con. Nếu mượn được khoản tiền này,

thì ta sẽ vào núi, nếu không mượn được, thì ta sẽ đi làm cho đến khi con

tốt nghiệp mới thôi. Sau này con có thể yên tâm học hành, đừng quá lo

lắng. Đó mới là điều quan trọng.”

Sau đó Lưu Chất Bình không chịu nổi việc để chuyện học hành của

mình làm lỡ ngày ân sư tu đạo, thế là mùa hè năm 1918 cậu đã về nước, và

đại sư Hoằng Nhất cũng xuất gia vào mùa hè năm đó.

Vì học trò, ngài có thể nghĩ cách để gây quỹ, chu cấp học phí, cũng

không cần đối phương hoàn trả. Thậm chí, vì việc học của học trò, ngài có

thể tạm gác lại lý tưởng của mình, sẵn sàng đi làm kiếm tiền để lo học phí

cho học trò. Sau khi xuất gia, người công tử giàu có này bỗng chốc sống

cuộc sống thanh bần, và cứ sống như vậy 24 năm mà không có chút cảm

giác không thoải mái nào.

Đại sư coi sự giàu có như sương trên lá. Tất nhiên quan điểm này

không phải muốn mọi người không làm việc, không đi kiếm tiền nữa, mà

là muốn mọi người không đặt nặng chuyện tiền bạc, nâng lên được thì đặt

xuống được. Vì gia đình, dĩ nhiên chúng ta nên cố gắng làm việc kiếm

tiền, nhưng không nên quá keo kiệt bủn xỉn, lúc cần bỏ thì nên bỏ, nếu tiền

bạc dư dả, gặp nơi thích hợp có thể làm việc thiện nguyện, giúp người cần

giúp.

Mỗi người đều nên học cách xử lý tài sản của mình. Những người

vung tiền như rác, chìm đắm trong vui thú và những buổi tiệc tùng linh

đình mà chúng ta vẫn thấy chưa chắc đã thật sự hạnh phúc. Nếu không tin,

bạn cứ nhìn những khi họ vò đầu bứt tai vì chuyện buôn bán, tính toán từng

đồng tiền cho nhân viên và khách hàng, thật ra, già yếu và sợ hãi giống

như một con sâu mọt đã xâm chiếm và bào mòn cơ thể họ lúc nào không

hay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.