Cảnh Dung ở một bên, sắc mặt rõ ràng đen lại. Chưa nói tới nữ nhân
của hắn giúp các ngươi tra án nên mới bị thương, trái lại còn bị chỉ trích,
thật sự là tức chết hắn.
Hắn nhăn mày lại, vốn định nói gì đó, nhưng bị Kỷ Vân Thư kéo lại.
Nàng lắc đầu về phía hắn, nhẹ giọng nói, "Quên đi!"
Cảnh Dung buồn bực lầm bầm một tiếng, đành phải bỏ qua.
Lúc này, Kinh Triệu Doãn tiến lên chắp tay với Kỷ Vân Thư, "Tiên
sinh, vì sao ngài có thể kết luận tiểu thư Nguyễn gia đang ở chỗ này?"
Kỷ Vân Thư nhìn về phía đống đổ nát, nhìn phía trên than đen, có rất
nhiều dấu chân hỗn loạn, trong lòng nàng càng thêm chắc chắn, hung thủ
mang theo Nguyễn tiểu thư, nhất định đang ẩn giấu ở trong tầng hầm ngầm
kia.
"Kinh Triệu Doãn, ngài mang theo người canh giữ ở bên ngoài, không
cần đi vào cùng ta, một mình ta đi là được.
"A?"
Kinh Triệu Doãn chết lặng, Cảnh Dung dịch qua một bước, chắn phía
trước nàng.
Vẻ mặt lạnh như băng, tràn đầy tức giận, lên giọng Vương gia mệnh
lệnh nói.
"Kỷ tiên sinh, từ giờ phút này bổn vương ra lệnh cho ngươi, sau này
hành sự, nếu như bổn vương không ở bên cạnh ngươi, ngươi tuyệt đối
không thể đi một mình. Nếu không, ta nhất định không buông tha ngươi."
Ý trong lời của hắn dường như đang muốn nói, "Nếu như nàng còn
dám hành động một mình, hắn sẽ ném nàng lên giường, tuyệt đối không tha