Tô Tử Lạc được ca ngợi là có phong thái lộng lẫy như lan, nụ cười
rạng rỡ giống như trăng rằm!
Hắn nói: "Ngươi phải biết rằng, tước vị hầu gia tương lai nhất định do
ngươi kế thừa, ngươi sớm muộn gì cũng phải thâm nhập vào trong chính
sự, vậy vì sao hiện tại không ổn định tâm tính, tu văn, soạn thư trị binh."
"Ngươi nói ra thật sự nhẹ nhàng, nhưng ta không phải là ngươi! Tu
văn cái gì, thuật binh thư cái gì, tước vị cái gì, ta không có hứng thú với tất
cả những thứ đó." Lý Thời Ngôn xua xua tay, cực kỳ ghét bỏ!
"Thời Ngôn!"
Tô Tử Lạc nghiêm túc gọi hắn một tiếng.
"Chuyện gì?"
"Ngươi chung quy vẫn là thế tử, hầu gia cũng chỉ có một nhi tử duy
nhất là ngươi, nếu ngươi ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, hầu gia làm sao có
thể sống yên ổn được?"
Lý Thời Ngôn không cãi nữa, bĩu bĩu môi, đứng dậy, vung hai ống tay
áo lên, mở quạt xếp trong tay ra lần nữa, đắc ý nói: "Ta đã xảy ra chuyện gì
đâu? Cho dù võ công của ta không bằng người, nhưng có quạt xếp mà
ngươi tặng ta trong tay, tất nhiên không ai có thể tới gần người ta."
Chiếc quạt hình bông tuyết này, là do Tô Tử Lạc tự mình chế tạo ra,
bên trong có thiết kế cơ quan, thật ra có thể dùng làm vũ khí phòng người.
Nửa năm trước, lúc Lý Thời Ngôn tới quấy rầy Tô Tử Lạc, Tô Tử Lạc liền
đưa tặng cho Lý Thời Ngôn.
Mọi người đều biết Khúc Khương quốc có một tay thợ thủ công rất
khéo, đã chế tạo ra rất nhiều thứ, mọi thứ đều là tinh phẩm, thủ công tuyệt
diệu không nói, bên trong còn dấu diếm cơ quan.