Mộ Nhược nói với Cảnh Dung, "Vậy còn ngươi? Thật sự cứ như vậy
nhìn Khổng Ngu gả cho lão Khương vương kia sao? Cho dù ngươi không
thích nàng, có phải cũng nên tranh thủ giúp nàng hay không? Rốt cuộc,
chúng ta từ nhỏ đều lớn lên bên nhau."
Mộ Nhược cố tình nhấn mạnh điểm này!
Đổi lấy, chỉ là thần thái bất động thanh sắc của Cảnh Dung.
Cảnh Dung vẫn lạnh mặt như cũ, nhưng giọng nói hơi trầm xuống một
chút, "Ngươi cho rằng ta không cố gắng sao? Hai ngày nay, ta đã vào cung
cầu xin phụ hoàng vô số lần, cầu xin ông ấy suy nghĩ lại. Ngươi có biết,
nếu ta không phải là con ông ấy, giờ này khắc này, ta đã bị mang ra ngọ
môn chém đầu."
Ồ!
Lời này, đương nhiên không phải chỉ nói nói mà thôi.
Chính xác, hai ngày qua, Cảnh Dung hắn đã tới Phụ Dương điện rất
nhiều lần, hy vọng Hoàng thượng có thể thay đổi chủ ý. Thật không may,
hoàng đế lại giống như say ở bên gối Tiêu Phi.
Nghe Tiêu Phi hàng đêm nói bên gối "Khổng Ngu là người được chọn
tốt nhất", có lẽ ông ấy đã thay đổi một cách vô tri vô giác.
Hơn nữa việc này thực sự quấy nhiễu khiến tâm thần ông ấy phiền
muộn, đơn giản đập bàn một cái, lập tức định ra chuyện này.
Một đạo thánh chỉ, phong Khổng Ngu là công chúa Tuệ Văn, gả tới
Khúc Khương.
Ngày mai khi thánh chỉ được ban bố, sẽ trở thành kết cục đã định.