"Tiểu nhân bất quá là một thảo dân, có thể có ý kiến gì?" Nàng thật sự
không thích cuộc nói chuyện này.
Cảnh Diệc không tiếp tục ép hỏi, đảo hai tròng mắt về phía lối vào của
Quan Vọng đài.
Đuôi lông mày của hắn đột nhiên nhướng lên.
"Di, Kỷ Tư Doãn và Kỷ tướng quân tới!" Cảnh Diệc cố ý đề cao giọng
nói.
Cái gì?
Kỷ Vân Thư lập tức nhìn theo ánh mắt của hắn, nàng liền nhìn thấy
Kỷ Lê và Kỷ Hoàn ăn mặc thường phục đi vào Quan Vọng đài.
Một trước một sau!
Trong lòng nàng căng thẳng, theo bản năng vùi đầu thấp một chút.
Vừa lúc bị Cảnh Diệc bắt được.
Cảnh Diệc âm thầm cười cười, nhưng ngược lại hiện lên một bộ dáng
Bá Nhạc.
Nói, "Lần trước lúc tiên sinh tiến cung, Kỷ Tư Doãn và Kỷ tướng
quân đều không ở kinh thành, không bằng bổn vương giới thiệu với tiên
sinh một chút. Rốt cuộc, nếu như tiên sinh muốn tra
《Lâm Kinh Án》,
khó đảm bảo sẽ không cần tới sự giúp đỡ của hai người bọn họ."
Kỷ Vân Thư cực lực che dấu sự kinh hoảng của mình, buông ánh mắt
xuống, "Vẫn không nên nhọc phiền Diệc Vương."
"Không sao, dù sao vẫn chưa tới canh giờ khai yến."