Nàng vừa định nâng ống tay áo lên lau nước mắt, một chiếc khăn tay
bỗng xuất hiện ở trước mặt nàng.
Nàng vừa ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy gương mặt tươi cười của
Vệ Dịch.
Mấy ngày không gặp, tiểu tử ngốc này dường như trắng hơn nhiều,
thoạt nhìn cũng rất phấn chấn tinh thần.
Ánh mặt trời mềm mại chiếu xuống trên bờ vai hắn, bên sườn mặt thật
sự giống như được chiếc quạt lông nhẹ nhàng vuốt ve hắn.
Mang theo cảm giác vừa lười biếng lại an nhàn!
Không thể không nói, Vệ Dịch thật sự giống như một mầm non bắt
đầu mọc vào mùa xuân, sạch sẽ và tràn đầy sức sống!
Bất kỳ sự mô tả nào cũng đều không thể dùng ở trên người hắn.
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng cười: "Sao ngươi lại tới đây?"
Vệ Dịch nhếch miệng cười, ngồi xổm xuống, vừa cầm khăn tay nhẹ
nhàng lau nước mắt cho nàng, vừa nói: "Mộ Nhược ca ca nói, mấy ngày
này ta rất ngoan, vì thế đã đồng ý cho ta tới đây gặp Thư nhi."
"Vậy làm thế nào ngươi tìm được nơi này?"
"Mộ Nhược ca ca đưa ta tới."
"Ồ!"
Mặc dù Mộ Nhược luôn ở Dụ Hoa các, nhưng tai mắt của hắn lại ở
khắp nơi.