Cảnh Diệc nhướn mày đầy hung ác nham hiểm: "Chỉ cần theo ý
nguyện của bổn vương, Cảnh Dung có thể an toàn rời khỏi đây."
"Ngươi sẽ lòng tốt như vậy?"
"Dù sao hắn cũng là huynh đệ của ta, tình cảm ấy, bổn vương tất nhiên
vẫn bận tâm tới."
A phi!
Thật sự là một kẻ thánh nhân xảo trá.
Cho dù ngụy trang thành một hình tượng vị tha khiêm tốn, hiệu quả
đều vẫn giống súc sinh.
Hơn nữa, trong thời đại này, chỉ cúi người nhặt được 5 đồng tiền cũng
sẽ gặp báo ứng, đừng nói tới một cái bánh có nhân lớn như vậy?
Đương nhiên là không đáng tin!
Kỷ Vân Thư nói: "Nếu Diệc Vương nói đó là giao dịch, vậy thì, điều
kiện là gì?"
"Ngươi!"
"Ta?"
"Không sai!" Cảnh Diệc bước về phía trước hai bước, trên khuôn mặt
âm ngoan hiện lên một nụ cười lạnh, vươn tay ra, một lần nữa nắm chiếc
cằm nhọn tinh tế của Kỷ Vân Thư, nâng lên, nói: "Điều bổn vương muốn
rất đơn giản, chỉ cần Kỷ cô nương đồng ý với ta một chuyện, ta đảm bảo,
Cảnh Dung nhất định sẽ an toàn rời khỏi nhà giam đại nội. Chuyện hành
thích vua, cũng không liên quan gì tới hắn!"
"Đồng ý với ngươi chuyện gì?"