Lý triệu tức giận đến nỗi siết chặt nắm tay.
Ngày hôm qua, khi có Giang phu nhân ở đây, rõ ràng rúc ở phía sau
giống như con mèo nhỏ, hiện tại lại cực kỳ tự tin.
Vào thời điểm này, bài bạc thật đúng là không phạm pháp, Huyện thái
gia nhìn thoáng qua về phía Kỷ Vân Thư, ý bảo nàng nhanh chóng giúp đỡ.
Kỷ Vân Thư thật ra không vội, chậm rãi đi tới vài bước, dừng lại ở
bên người Lý Triệu, cúi đầu hỏi hắn: "Lý Triệu, ta hỏi ngươi, ngươi thật sự
không phải là hung thủ đã giết hại Giang lão gia?"
Ánh mắt Lý triệu rõ ràng bắt đầu run rẩy, nuốt nuốt nước miếng, nói:
"Ta đã nói rồi, không phải ta. Ta không giết tỷ phu. Đó là tỷ phu của ta, sao
có ta thể giết tỷ phu?"
"Ta hỏi ngươi một lần nữa. Hung thủ, rốt cuộc có phải là ngươi hay
không?"
"Không phải ta, thật sự không phải ta. Ngày đó khi tỷ phu ta chết, ta
căn bản không có ở nhà."
"Ngươi vẫn đang nói dối." Kỷ Vân Thư mắng hắn một tiếng.
Thân thể Lý triệu đột nhiên run lên, nâng cặp mắt lấp lánh nhìn Kỷ
Vân Thư: "Ta...... ta không nói dối."
Kỷ Vân Thư lạnh lùng, mang theo một loại khí thế bức người.
Nói: "Ngươi nói, vào ngày tỷ phu ngươi chết, ngươi không ở nhà?"
"Đúng...... đúng vậy."
"Nói dối hết lần này đến lần khác. Ngươi vì sao biết hắn chết vào ngày
nào? Hơn nữa, ngươi làm sao có thể kết luận, vào ngày Giang lão gia chết,