Bởi vì, nhi tử bảo bối của mình, thường xuyên bị hai kẻ bỉ ổi kia khi
dễ.
Kỷ Thư Hàn và Kỷ lão phu nhân cũng không có lời nào để vặn lại,
bọn họ đều lâm vào tình cảnh tương đối xấu hổ hơn.
......Edit: Emily Ton.....
Trong khi đó, khi Vệ Dịch và Kỷ Vân Thư đã bước ra khỏi tiền sảnh,
đang chuẩn bị quay lại sân phía Tây.
"Thư Nhi, để ta cõng ngươi, ta đi rất nhanh, sẽ mang ngươi nhanh
chóng trở về nghỉ ngơi, được không?"
Vệ Dịch giờ phút này, vô cùng khẩn trương.
Kỷ Vân Thư quay đầu lại nhìn thoáng qua, gật đầu: "Được."
Vì thế, Vệ Dịch hạ người xuống, giơ tấm lưng kiên cố đến trước mặt
Kỷ Vân Thư, sau đó trở tay vỗ vỗ bả vai mình: "Thư nhi, lên đi."
Giọng nói cực kỳ to lớn vang dội!
Thấy một màn như vậy, Kỷ Vân Thư không nhịn được kín đáo cười,
trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Kỷ Vân Thư bò lên lưng hắn, Vệ Dịch móc lấy hai chân nàng, dưới sự
hướng dẫn của nàng, đi về hướng sân phía Tây.
"Thư nhi, ngươi và ca ca rất giống nhau, đều rất nhẹ." Vệ Dịch nói.
"Phải không?"
"Ân."