"Tiên sinh, ngươi muốn những thứ này để làm gì?"
"Thử máu."
"Thử máu?"
Ngụy Võ và Vương Tam nhìn thoáng qua lẫn nhau, cùng nhau móc ra
một cái bút lông nhỏ và một quyển sổ từ trong túi, lau sạch bút lông bằng
miệng, sẵn sàng ghi lại những gì Kỷ Vân Thư sẽ nói.
Kỷ tiên sinh nghiệm thi, chính là nguồn học tập tuyệt vời!
Cần phải ghi nhớ kỹ tất cả mọi thứ, nói không chừng, trong tương lai
chúng ta cũng có thể trở thành Ngỗ tác.
Điều đó thật tuyệt!
Kỷ Vân Thư cũng mặc kệ bọn họ, chỉ cần câm miệng không nói lời
nào, làm gì cũng được.
Nàng mang bao tay, trộn giấm với rượu trắng, lắc chúng một hồi. Sau
đó dùng một tấm vải bố trắng nhúng vào trong dung dịch rượu và dấm,
dùng nó để lau con dao nhỏ đã bị rỉ sắt.
Gỉ sắt dần dần rơi xuống, đều dính vào trên vải bố trắng, dần dần lộ ra
ánh bạc màu đen bóng loáng ở trên lưỡi dao.
Nàng tiếp tục làm sạch dao nhỏ trong dấm, sau một lúc, trên lưỡi dao,
xuất hiện vài đốm đỏ sậm.
"Di? Vì sao nó lại đổi màu?" Vương Tam kinh hô.
"Đây không phải là màu. Đó là máu."
"A?" Ngụy Võ và Vương Tam đồng thời kinh hô.