Cảnh Dung trầm mắt, nhìn nàng, nói: "Cho dù thế nào, bổn vương
tuyệt đối sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì."
Động tác trên tay nàng hơi dừng lại, ánh mắt hơi động.
"Đa tạ Vương gia."
"Không phải vì ta muốn ngươi cảm tạ ta." Hắn tiến đến gần nàng một
bước, tiếp tục nói: "Bởi vì ta tin ngươi."
Lời nói như vậy, khiến trong lòng Kỷ Vân Thư có chút hoảng loạn.
Nàng đành phải nhanh tay hơn, khâu lại cổ họng Vệ phu nhân, sau đó lấy
vải bố trắng lau khô một ít dịch nhầy tràn ra bên cạnh, lúc này mới vứt bỏ
bao tay.
Sau đó nói: "Còn muốn làm phiền Vương gia, đưa trả hai cỗ thi thể
này về Vệ phủ."
Đúng vậy, Kỷ Vân Thư quả thật không muốn tiếp tục nói chuyện với
hắn.
Cảnh Dung gật gật đầu, biết lúc này không phải là thời điểm nói
chuyện thâm tình. Nhưng có đôi khi, hắn vẫn không thể khống chế được
chính mình. Hắn giơ tay búng tay một cái, vài người ngoài cửa lập tức tiến
vào.
"Có thể trả lại thi thể."
"Vâng."
Mấy người kia lại khiêng hai cỗ thi thể lên, bước nhanh rời đi.
Kỷ Vân Thư cũng không quên nói thêm một câu: "Thật ra, Vương gia
chỉ cần mang một khối thi thể tới là được."