Cảnh Dung một lần nữa đặt ánh mắt ở trên người Vệ Dịch, đi qua, nói,
"Vệ Dịch, không phải ngươi đã nói, nương ngươi không muốn nhìn thấy
ngươi khóc sao? Vì thế, ngươi không thể tiếp tục khóc, để bọn họ thanh
thản yên ổn rời đi đi."
Vệ Dịch khóc đến nỗi run rẩy vài cái, hít hít mũi, chuyển mắt nhìn
Cảnh Dung, "Ca ca, không phải ngươi nói, có thể cứu Thư nhi sao?"
"Nàng đã không sao, ngươi không cần phải lo lắng cho nàng."
"Thư nhi thật sự không sao chứ?" Vệ Dịch trợn đôi mắt.
Cảnh Dung gật đầu, "Đúng vậy, vì thế những ngày này, ngươi phải lưu
tại trong phủ, làm tang sự cho cha nương ngươi."
Hắn dùng sức gật đầu, ngay sau đó, nâng đồ tang trên người lên, quỳ
xuống ở trước linh đường.
Hắn lau sạch nước mắt, nhìn hai chiếc quan tài, nói, "Cha, nương,
Dịch nhi không khóc. Dịch nhi hứa với các ngươi, nhất định sẽ ngoan
ngoãn nghe lời. Các ngươi không cần lo lắng cho ta, ta cũng sẽ tự chăm sóc
mình."
Ánh nến từ mấy cây nến, ở trong gió nhẹ, hơi nhấp nháy!
Cảnh Dung một bên dường như nghĩ tới điều gì, lệnh cho Lang Bạc
lưu lại linh đường, chính mình lặng lẽ rút lui ra ngoài.
Hắn đi thẳng tới căn nhà kia.
Rốt cuộc nơi này là nơi mà Vệ lão gia và Vệ phu nhân đã xảy ra
chuyện, hơn nữa Huyện thái gia đã hạ lệnh niêm phong nơi này, vì thế
người Vệ phủ, không ai có thể tiến vào.
Đẩy cửa ra, Cảnh Dung đi vào.