"Ngươi chỉ là nhìn thấy từ xa, tự nhiên không thể nhận rõ được tiểu
thư nhà ngươi lúc ấy đã chết. Nếu như có người có ác ý giết người, cũng có
thể tạo ra ảo giác tiểu thư nhà ngươi ngã lầu rơi xuống, sao có thể để tiểu
nha đầu như ngươi nhìn thấu?"
Lời này vừa ra, Kiều Tâm liền minh bạch.
Sau khi thở một hơi thật sâu, Kỷ Vân Thư quay sang nói với Chu lão
gia: "Hiện giờ nguyên nhân và thời gian tử vong của Chu tiểu thư đều đã
biết, hiện tại, cần phải tìm được động cơ giết người. Căn cứ vào động cơ sẽ
tiến thêm một bước là tìm ra hung thủ, cho nên, ta cần phải nhìn qua phòng
của Chu tiểu thư."
Chu lão gia lập tức đáp ứng: "Được, ta sẽ để người đưa ngươi đi qua
đó." Nói xong, kêu quản gia trong Chu phủ tiến vào, phân phó: "A Tĩnh,
ngươi đưa Kỷ tiên sinh đi nhìn xem trong phòng tiểu thư."
Lão quản gia cúi người: "Vâng." Nhìn về phía Kỷ Vân Thư: "Kỷ tiên
sinh, mời đi bên này."
Lão quản gia dẫn thêm mấy nha đầu rồi cùng đi đến sân Chu tiểu thư,
Kỷ Vân Thư sắp đuổi kịp bọn họ, nhưng khi nàng vừa đi qua trước mặt
Cảnh Dung thì bị hắn kéo sang một bên.
"Không nghĩ tới, tiên sinh lại thích xem phòng của nữ tử khuê phòng."
Nếu như Cảnh Dung không lên tiếng, nàng thật đúng là đã quên tôn
Phật này, không nghĩ tới, hắn quả nhiên thấp đủ điệu, ẩn ở trong đám
người, luôn ở ngoài tầm mắt!
"Không phải ai cũng đều là lưu manh, tiểu nhân là vì án tử mà bất đắc
dĩ, nếu Dung Vương không chê, cùng nhau đi qua cũng không hại gì"