"Nha đầu này đúng là bướng, tự tiện làm việc cũng không thông báo
với tổ chức."
Bà Hạ tập mãi thành thói quen, ngồi bên cạnh nhàn nhã uống trà.
Lúc này, điện thoại rung lên báo tin nhắn đến, bà buông ly trà, chỉ là
vừa đọc xong liền cười hiền lành, mắt hơi thâm ý nhìn ông bạn già bên
cạnh, cố ý nâng âm lượng, theo nội dung mà thì thầm, "Báo cáo Hạ thủ
trưởng, tiểu Hạ đồng chí đã đến nơi bình an, tất cả đều rất tốt, xin đừng nhớ
mong."
Chân mày ông Hạ run lên, có điều sắc mặt hoà hoãn hơn, hừ một
tiếng, "Đồ không có lương tâm."
Bà Hạ "à" một tiếng, giả vờ muốn cúp điện thoại, "Tôi đây gọi cho
Tang Tử nói con bé đừng học nữa, trở về chăm sóc thủ trưởng dưỡng lão."
"Hồ nháo." Ông Hạ lấy điện thoại trong tay bà Hạ, cầm trong tay,
"Nha đầu này sốt ruột nên đi nhập học, khăng khăng không chịu để chúng
ta đưa đi, còn không phải vì tên tiểu tứ thúi kia sao."
Bà Hạ rũ mắt cười trộm, "Cháu gái lớn không giữ được nữa."
"Con bé mới mười sáu."
"Đã là sinh viên rồi, trưởng thành rồi."
So về công phu miệng lưỡi, ông Hạ đúng là không sánh bằng bà vợ
nhà mình.
Trái lo phải nghĩ, cũng thấy không thoải mái trong lòng, ông liền lên
lầu thay quần áo, lấy ra bàn cờ tướng bảo bối của mình, như muốn ra cửa.
"Bên ngoài mặt trời đã lên đỉnh rồi, ông còn đi đâu nữa?" Bà Hạ quay
đầu hỏi.