NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 23

Đêm ngoại ô như trong buồng kín. Cây sữa thả hương dưới trăng,

quạnh quẽ và vô duyên. Không gian mờ mờ sáng, hàng cột đứng chỏng chơ
như trong ngôi nhà hoang.

Người Thu mát rượi trong tấm chăn lụa mỏng, Thu có thói quen đi

ngủ cởi hết quần áo. Tấm chăn mỏng, lồ lộ những đường cong và hình khối
của cơ thể cô. Ánh trăng rọi trên da thịt người đàn bà nằm một mình không
nỡ rời đi.

Thở dài.

Nôn nao.

Thu lật mình sấp xuống mong cho dễ ngủ, mặc dù cô biết mình khó có

thể ngủ được. Mong sao con ma ấy đừng đến. Nhưng cô vừa nghĩ thì đã
cảm thấy hơi nóng bốc lên mặt. Má cô nóng ran và khó thở. Một, hai, ba,
bốn... mười bốn, mười lăm... một nghìn chẵn. Im lặng. Một con chuột. Hai
con. Hỡi giấc ngủ thần tiên, ngủ đi! Cơ bắp dãn ra, nhưng vô nghĩa.

Cơn sóng đã dâng lên. Những con đê mỏng manh nhỏ bé, không có

nghĩa gì cả, nó bị cuốn đi và vỡ tan tành. Bắt đầu rồi, Thu tự nhủ, bắt đầu
phải chống chọi với những cơn sóng nữ tính quái ác dâng lên trong lòng.

Toàn thân Thu bị con sóng ấy dâng lên bồng bềnh, rồi bị đẩy ùa đi,

tấm thân quay vòng nghiêng ngửa. Thu vật vã, quằn quại chống trả một
cách tuyệt vọng. Cuối cùng cô mê man. Giống như bị ngộ độc bởi hương
của một loài hoa nào đó, cô không ngất đi hẳn mà nửa say nửa tỉnh. Có lúc
cô thấy mình như đang ở trên một cái bàn quay giống như bàn quay của
ông bán kẹo kéo đang quay tít. Cô vùng vẫy để thoát ra khỏi từ trường của
con ma, liền bị một sức nặng ghê gớm ấn chìm xuống đến nỗi cô thấy tức
thở. Cô phải cất tiếng rên. Tiếng rên kéo dài ra bằng một âm vực mong
manh rồi tắc nghẹn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.