A Chiêu ngẩn ra, lập tức phản ứng lại.
Nàng nói: “Sư tổ ngươi đi bắt người!”
Ninh Tu nói: “Sư phụ cứ tùy ý để bọn họ vu vạ cho thanh danh của
Hồng Kiếm Khách thế sao?”
“Tất nhiên là không!”
Lúc này, Phương Huyền tỏ ra xúc động cảm khái: “Ta vẫn luôn muốn
luận bàn với Hồng Kiếm Khách, không ngờ, Hồng Kiếm Khách lại là con
người như vậy, thật sự là…”
Một giọng nói thanh lệ đột nhiên cắt ngang lời Phương Huyền nói.
“Phương Huyền, thanh danh của Hồng Kiếm Khách không chấp nhận
sự sỉ nhục!”
Mọi người vừa nhìn liền thấy trên lôi đài xuất hiện một thân ảnh đỏ
rực, anh khí lẫm nhiên.
Là một vị cô nương váy đỏ.
A Chiêu nói: “Phương Huyền, ngươi dùng trăm phương ngàn kế
chẳng qua muốn lô ta ra.” A Chiêu vung Trầm Thủy kiếm lên. “Ngươi phái
người reo rắc tin đồn ở chung quanh rằng ta muốn khiêu chiến ngươi, hiện
giờ ta đã tới, như ngươi mong muốn.”
Nàng lại nói: “Ta không biết vì sao ngươi phải phái người tới ám sát
ta, ta chỉ muốn nói cho ngươi một câu, người không phạm ta ta không
phạm người, nếu người phạm ta ta tất phải đánh lại!”
Phương Huyền nói: “Vị cô nương này, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”