NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 415

sau đó biến thành một nguồn sáng chói mắt tới mức làm nàng không mở
mắt ra được.

Nàng nhắm chặt hai mắt lại, ánh sáng dần mờ đi, chỉ còn lại một màu

đen kịt. Nhưng đến lúc nàng mở mắt ra lần nữa thì trước mắt vẫn lại là một
màu đen ấy.

“Ừm, sắc thêm một ấm thuốc nữa đi.”

A Chiêu cảm giác một giọng nói xa xôi đang vang tới nhưng lại rất mơ

hồ, không nghe ra được gì cả. Nàng cố gắng tâp trung tinh thần, muốn nghe
lại cho rõ thì giọng nói ấy lại như có như không.

“Thôi thì cũng tỉnh được rồi.”

Bạch Đồ đặt tay lên mạch của A Chiêu, một lát sau thì thu tay về. Một

tiểu đồng mặc lục y không chớp mắt nhìn cô nương trên giường, hỏi: “Tiên
sinh, cô nương ấy tỉnh chưa ạ?”

Bạch Đồ nói: “Chắc là tỉnh rồi.”

Tiểu đồng ấy lại hỏi: “Tiên sinh, cô nương này rơi từ trên trời xuống,

có lẽ nào lại là tiên nhân?” Hơn nữa dù nàng ấy cũng thật đẹp, dù đang hôn
mê thì cậu cũng chưa từng nhìn thấy cô nương nào xinh như vậy.

Bạch đồ liếc cậu bé tiểu đồng một cái, “A Thanh.”

Bị gọi một tiếng như vậy, A Thanh bĩu môi, “Vâng vâng vâng, tiên

sinh, A Thanh đi sắc thuốc ạ.” Cậu ta đi được mấy bước thì lại quay đầu lại
nói với Bạch Đồ: “Tiên sinh, cô nương này xinh như vậy, hẳn là thê tử
được trời ban cho của tiên sinh đó!”

Bạch Đồ lại liếc cậu.

Tiểu đồng ngượng ngùng đi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.