Lê Hinh khóc thút thít như mèo nhỏ, rúc vào ngực tôi mà an tâm ngủ
say. Nghe tiếng nàng thở đều đều, tôi mỉm cười đưa tay vuốt lọn tóc nàng
đen nhánh. Lê Hinh hôm nay vì sợ hãi tôi rời đi mà điên cuồng chiếm đoạt,
nàng là quận chúa nhưng đồng thời cũng là một nữ tử thông thường, đều có
nỗi lo sợ từ sâu thẳm trong tâm can.
Lo sợ mất đi người mình yêu thương.
Rạng sáng thức giấc, tôi cùng nàng theo lối cũ trở về thị trấn nhỏ.
Đám người quan chi huyện và Từ Vệ vì cả đêm không thấy chúng tôi trở
về, liền sốt ruột đứng ngồi không yên mà chia nhau đi tìm xung quanh, vì
nghĩ chúng tôi sẽ không thể nào đi xa đến vậy. Lê Hinh nghe thế liền giật
mình, gương mặt đỏ ửng cúi đầu mà chạy lên phòng trọ. Mạch Ly liền bám
càng theo sau quận chúa, lần đầu thấy quận chúa bỏ đi qua đêm như vậy,
nàng ta thực sự lo lắng không yên. Tôi thì hắng giọng xua đi xấu hổ trong
lòng. Nếu cảnh tượng hôm qua mà có ai đó bắt gặp thì dù tôi có mười cái
mạng, cũng không chắc sống nổi cho đến khi anh Hoàng trở về…
Vừa thấy tôi, Lê Hiểu Nguyệt liền ‘hừ’ một tiếng: “Cổ ngươi!”
Tôi giật mình, theo phản xạ đưa tay lên cổ xoa xoa. Ai nga, hôm qua
quận chúa mới cắn tôi nơi này, không lẽ dễ dàng nhìn ra đến thế? Bất giác,
tôi kéo áo lên thật cao, che che đậy đậy vết hồng nhạt xấu hổ.
Công chúa chẳng buồn liếc mắt, liền lạnh nhạt nói: “Ăn chút gì đi, cả
đêm qua ngươi không có gì trong bụng rồi.” Nói rồi nàng ta xoay lưng toan
rời đi, thế nhưng tôi đã nhẹ giọng hỏi: “Công chúa, đêm qua ngươi ngủ
được chứ?” Dẫu sao đây cũng là lần đầu Lê Hiểu Nguyệt đi tới một nơi xa
lạ như vậy, không quen chỗ ngủ có lẽ cũng là điều đương nhiên.
Nàng ta không đối mặt với tôi, nhưng vẫn khịt mũi đáp: “Ân, Ta
không sao, chỉ là… hơi sợ hãi một chút.”