Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 298

sẽ không vì thế mà cảm giác được giải thoát, nhưng chắc chắn sẽ bình tâm
ngay sau đó thôi.

Lăng Lâm từng cho rằng, bỏ ra bảy năm dài đằng đẵng, cô đã từng

bước đặt nền móng cho cuộc hôn nhân của hai người, nhưng không ngờ,
cuộc hôn nhân ấy cứ như một lâu đài được xây bằng cát, nó nhanh chóng
vỡ vụn chỉ sau một đợt sóng.

Khóe miệng Đường Lăng Lâm nhếch lên mỉa mai, cô tự nhắc nhở

mình: “Không phải mày đã từng rất coi thường Hạng Tân Dương ư? Anh ta
đâu có là gì”.

Cô từ nhỏ đã không ưa Hạng Tân Dương, đối với một cô bé sớm

trưởng thành lại giỏi giang như cô mà nói, thì cậu bé cùng tuổi ấy chỉ là
một cái tên không có gì đáng nói.

Chẳng ai lý giải được sự đánh giá nghiêm khắc của Đường Lăng Lâm

dành cho Hạng Tân Dương.

Bởi vì, ngoài việc Hạng Tân Dương không chuyên tâm học hành, chỉ

thích rong chơi thì cũng chẳng còn cái tội danh nào to tát hơn nữa. Những
người thích cái anh chàng tướng mạo tuấn tú, tính tình vui vẻ thoải mái ấy
lại đềucho răng thành tích học tập hơi khiêm tốn kia cũng chỉ là chuyện
nhỏ. Thậm chí, bố của Đường Lăng Lâm, Đường Kế Nghiệp những lúc ở
nhà còn thường than rằng: “Công ty chúng ta phát triển hơn bên nhà họ
Hạng, thị trường cũng lớn mạnh hơn nhà họ, có điều cả cuộc đời này bố
chẳng thể nào bì được với cái phúc lớn mà ông ấy có. Ông ấy con trai con
gái đều đủ cả, hừm, thế mà bố thì chỉ có hai cô con gái. Neu như Hạng Tân
Dương trở thành con trai của bố thì có phải tốt không”.

Mẹ và cô chị gái hơn tám tuổi của Đường Lăng Lâm là những người

hiền lành, vả lại họ cũng nghe chán cái điệp khúc ca thán của ông rồi nên
không để ý tới chuyện đó, nhưng cô bé Đường Lăng Lâm chín tuổi thì lại tỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.