Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 379

Vu Mục Thành đột nhiên hiểu ra: “Á à, em trêu anh”.

Tạ Nam cười khúc khích, bước nhanh ra chỗ thay giày dép chuẩn bị

chạy, Vu Mục Thành đuổi kịp, ôm lấy cô: “Giờ cũng bắt đầu biết trêu rồi
hả, chạy đâu có dễ như thế?”.

Tạ Nam nhoẻn miệng cười giơ tay ra chỉnh lại cho anh chiếc cà vạt và

cổ áo, nói: “Chỉnh sửa một chút, xem ra anh cũng rất đẹp trai”.

“Biết anh đẹp trai rồi à, trông chừng anh cho kỹ nhé, đừng để cô gái

khác có ý đồ với anh.”

“Thế anh định nói với em là có người con gái khác đang có ý gì với

anh à?”

Anh cười thoải mái: “Đương nhiên rồi, luôn có rất nhiều cô gái để ý

tới anh”. Tạ Nam nhìn anh chăm chăm, ánh mắt có vẻ hơi phức tạp, dường
như trong đó ẩn chứa điều gì mà anh không đọc được, anh chững lại, thầm
nghĩ cô bé thật thà này lại lo lắng những việc không đâu, Tạ Nam đột nhiên
bật cười.

“Làm thế nào mới trông chừng được, có cần đóng một cái dấu ở đây

không?” Tạ Nam khẽ chạm tay lên mặt anh nói tiếp: “Anh phải nhớ kỹ năm
chữ này nhé: Không chạm vào hiện vật”, rồi đột nhiên kiễng chân hôn lên
chỗ vừa chạm tay vào, “Thôi, đóng cái dấu thế này là được rồi”.

Không để anh kịp định thần, Tạ Nam thoát khỏi vòng tay anh, miệng

không ngừng la hét: “Chết rồi, chết rồi, muộn rồi”, sau đó vơ vội chiếc túi,
chạy như bay ra khỏi nhà.

Vu Mục Thành vào nhà vệ sinh, anh bồng bật cười khi nhìn thấy vết

son đậm trên má qua tấm gương. Anh cầm khăn mặt, lau từng chút một.
Người con gái ấy gần đây đã cởi mở hơn rất nhiều, dần dần lộ ra một khuôn
mặt hoàn toàn khác so với vẻ trầm tĩnh trước kia, lời nói giờ cũng thoải mái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.