Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 418

Vu Mục Thành cười nhạt: “Em được lắm, việc gì em cũng có thể tự

mình xoay xở được, chẳng cần phải dựa dẫm vào ai, anh đã được tận mắt
chứng kiến sự độc lập của em, ấn tượng quả thật là sâu sắc”.

“Em làm sao nào?” Tạ Nam cuối cùng cũng nộ khí xung thiên, “Anh

thấy em chướng mắt quá thì cứ nói thẳng ra. Anh yêu cầu chúng ta bình
tĩnh lại, được thôi, em đã ngoan ngoãn nghe theo lời anh, một mình suy
nghĩ để bình tĩnh lại, thì anh lại trách em không báo cáo gì về lịch làm việc
cả, bây giờ em tìm người để thay một cái lốp xe cũng có lồi với anh à, hay
anh nghĩ em cần phải ngồi khóc ở đây gọi điện khẩn cầu anh đến cứu? Tính
gia trưởng trong anh có lẽ là hơi lớn đấy, khi cần là phải đến, không cần thì
đuổi, cái gì cũng làm theo ý anh. Nhưng mà em rất mệtmỏi, em phải khổ sở
lắm mới theo nổi ý anh, anh có biết không?”.

“Đây có thể coi là lần đầu tiên em thẳng thắn nói với anh nhiều suy

nghĩ đến vậy, phải không Tạ Nam. Những ngày gần đây anh luôn tự hỏi
mình có phải anh đã quá lạm quyền không, bởi anh biết trong mối quan hệ
của chúng ta luôn là anh chủ động, có lúc còn bắt em phải theo anh. Nếu
em bảo đó là tính gia trưởng thì anh đành chịu thôi, anh chỉ thấy rằng nếu
mình cứ tự dằn vặt bản thân thì sẽ bỏ mất nhiều niềm vui trong cuộc sống.
Anh không muốn người con gái anh yêu bỏ lỡ thời thanh xuân tươi đẹp vào
cái vòng luẩn quẩn đó.”

Cơn tức giận của Tạ Nam tự nhiên lại bay biến, cô hạ giọng: “Chẳng

biết làm thế nào, con người em vốn đã như vậy rồi. Có điều trông thấy em
dằn vặt anh lại thấy thích thú, em thấy vui vì mình cũng có ích cho một
người khác”.

“Hôm đó tại anh uống say nên nói nhiều câu khó nghe, xin lỗi em.”

Tạ Nam cắn môi im lặng một lát, rồi thốt lên một cách khó khăn:

“Mục Thành, em rất trân trọng tình cảm giữa chúng ta, thậm chí em còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.