Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 63

thoải mái vui vẻ giống như duyên phận vậy, không muốn so đo chuyện vớ
vẩn kia. Còn các vấn đề đại loại như việc trả tiền học phí giúp cô càng là
chuyện cỏn con không cần nhắc đến, bởi đã coi cô như bạn gái mình rồi,
anh tình nguyện làm mọi việc trong khả năng của mình để cuộc sống của
cô thoải mái vui vẻ hơn.

Anh biết, Tần Đào chỉ muốn tốt cho mình nên mới nhắc nhở anh như

vậy. Nhưng thật sự khi nhận được bức email kia, anh cũng không hề cảm
thấy bất ngờ, sự chia tay chỉ khiến anh hơi hụt hẫng chứ không đau khổ
nhiều lắm. Anh ra quán rượu uống đôi chút rồi về nhà, thậm chí còn tự cười
mình: Đúng là mình đã già lắm rồi, ngay cả việc thất tình cũng không khiến
mình khổ sở lắm, chẳng cần phải uống say túy lúy để tìm quên tất cả. Còn
nhớ khi chia tay bạn gái hồi đại học, anh đã đau khổ thế nào trong một thời
gian dài.

Nhớ lại chuyện tình yêu của Mục Thành thời đại học, Tần Đào bật

cười: “Trước đây tớ và Lưu Kính Quần vẫn ngưỡng mộ cậu, cậu đúng là có
số đào hoa”.

“Nói gì mà ghê thế”, Vu Mục Thành cười khổ: “Học đại học bốn năm

trời, tớ chỉ có mỗi một cô bạn gái thôi, vậy mà hai người lại nói là hoa hoa
công tử[1]”.

“Cậu không tỏ ra mình cao cả thánh thiện trong tình cảm là may rồi,

cậu chả đích thị là hoa hoa công tử còn gì. Haizzz, chúng mình đều già rồi,
bây giờ tớ muốn tìm một cô gái con nhà tử tế, sống cuộc sống gia đình ổn
định. Nhưng ở đây tầm giao thiệp hạn hẹp quá, quanh đi quẩn lại cũng chỉ
những khuôn mặt ấy, có khi tớ phải học tập các bạn khác về nước để tìm
bạn gái thôi.” Tần Đào khi đó đã tìm được một công việc và ổn định cuộc
sống ở phố Wall, lương cũng kha khá, bắt đầu quan tâm đến việc lập gia
đình: “Mục Thành, cậu sắp về nước rồi, để ý giúp tớ chuyện này nhé”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.