Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 488

Chương 45: CHƯƠNG 45

Giang Nhiễm đã quên mình đi ra khỏi tiệm trà sữa như thế nào. Nhân viên
cửa hàng ở phía sau còn gọi vài tiếng bà chủ, rồi nghĩ thầm sao hôm nay lại
ăn nhanh thế.

Từ lúc đi ra ngoài, chân Giang Nhiễm đã mềm nhũn. Ánh nắng sáng loáng
chiếu vào người khiến cô đổ mồ hôi toàn thân, lòng bàn tay hơi ướt, trái tim
cũng đập liên hồi như có thứ gì đó muốn vỡ tung khỏi lồng ngực. Không
khí buổi trưa ngày Xuân có vẻ oi bức, cô đi trên con đường của trường mà
lại thấy như hít thở không thông.

Đây là cảm thụ trước nay cô chưa từng có, dù có dùng cụm “long trời lở
đất” để hình dung có lẽ cũng không khoa trương chút nào.

Trên mặt đường là bóng nắng pha tạp, dòng người xe vẫn lướt qua như
trước, tốp năm tốp ba các học sinh đi tới rồi cười cười nói nói. Tất thảy mọi
thứ của mùa xuân đều có sức sống như thế, nhưng Giang Nhiễm lại cảm
thấy lúc này còn rét lạnh hơn cả mùa Đông.

Cô đi được vài bước thì chân bắt đầu run hẳn lên, vì thế Giang Nhiễm bỗng
dừng lại rồi đứng không nhúc nhích. Cơ thể cô vì tâm tình xao động mà hơi
run rẩy, đến cả những người đi ngang qua cũng tò mò và dò xét cô vài lần.

Câu nói kia của Từ Chi Hạ cứ lặp đi lặp lại trong đầu Giang Nhiễm, lúc đầu
cô không kịp phản ứng, rồi sau khi đại não tiếp nhận thông tin này thì chỉ
đưa ra được một kết luận: Anh ấy không thích mày, anh ấy đối xử đặc biệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.