Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 487

Nhiễm, cô tin vào vừa gặp đã yêu không? Dù sao thì tôi cũng không tin.”

Giang Nhiễm ngồi bên giường mà bắt đầu ăn cơm: “Em không biết.”

“Cô… có hiểu rõ A Trầm không? Cô thấy cậu ấy thích cô vì cô là cô sao?
Giang Nhiễm, nhân lúc chưa hãm sâu thì dứt ra đi.”

Giang Nhiễm dừng tay lại, trong lòng cũng hơi hốt hoảng: “Chị có ý gì?”

Từ Chi Hạ nói: “Cô biết Tết cậu ấy về nhà làm gì không?”

“Anh ấy… đi viếng mộ mẹ.”

“Đúng vậy, đi viếng mộ, nhưng cậu ấy còn đi thăm mẹ của bạn gái trước
nữa. Mấy năm qua A Trầm vẫn chi tiền cho người phụ nữ kia ở viện dưỡng
lão, mấy năm nhỉ, ồ… khoảng 4 năm đi. Cậu ấy chỉ chính thức yêu một cô
gái vào năm 18 tuổi, tên cô ấy là Lâm Chi Hạ, rất giống tên tôi đúng
không? Ngày ấy cũng vì tên giống nên cậu ấy mới để tôi đi theo và chăm
sóc cho tôi. Giang Nhiễm, thật ra dáng dấp của cô hơi giống cô ấy, nhất là
đôi mắt.” Từ Chi Hạ chậm rãi nói ra, giọng điệu lại hơi trống rỗng.

Giang Nhiễm nhìn Từ Chi Hạ chằm chằm, rồi thoáng chốc hốc mắt cũng
dần ẩm ướt. Cô khẽ cắn môi để nhịn lại.

Từ Chi Hạ nói: “Rất khó chịu đúng không? Khi đó tôi cũng chật vật như
thế đấy. Không ai sánh bằng cô gái kia hết, vì cô ấy chết rồi. Người sống
không tranh nổi với người chết đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.