Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 363

Đây là lần đầu tiên Dương Kế Trầm biết thế nào là “bó tay toàn tập”. Anh
đưa tay ôm lấy bả vai của Giang Nhiễm rồi nâng người lên đối mặt với
mình, sau đó đưa tay xoa xoa gò má của cô, ngón tay cái cũng lướt qua mà
lau đi từng giọt nước mắt.

“Chỉ là một câu chuyện thôi, là giả hết.” Anh nói.

Giang Nhiễm gật gật đầu: “Em… Em biết, nhưng mà không kiềm chế
được.”

Từng giọt nước mắt của cô rơi xuống mu bàn tay anh, đôi mắt hạnh to tròn
đỏ lên như đụng phải ớt nóng, hàng mi dài cũng bị thấm ướt, cả mũi cũng
vì khóc mà đỏ lên.

Dương Kế Trầm dùng ánh mắt thâm sâu nhàn nhạt mà nhìn cô chăm chú.

Giang Nhiễm bị anh nhìn tới lưng cũng nóng lên. Cô lau mặt qua loa rồi
muốn xoay người đi chỗ khác, nhưng lại bị anh giữ chặt.

“Anh… Anh đừng nhìn em.”

Giang Nhiễm biết chắc chắn bây giờ mình rất xấu, cả mặt đều là nước mắt
nước mũi tùm lum.

Dương Kế Trầm nhìn cô chằm chằm rồi cười: “Tránh cái gì, cái nên thấy
cũng đã thấy rồi.”

Giang Nhiễm thấy rất mất mặt, cô muốn che đi nhưng anh lại không cho.

Dương Kế Trầm nói: “Che cái gì, vẫn xinh lắm.”

Tim Giang Nhiễm như lỡ một nhịp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.