ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 444

* Điệu hát đánh nhịp bằng phách, sau mỗi đoạn thường đệm câu “hoa

sen rụng, hoa sen rụng”.

Nhưng bây giờ tất cả đều không có.

Tại sao lại “không có” nữa?

Đường vẫn là đường, lầu vẫn là lầu, bọn họ đương nhiên không bị

“dời đi”.

Có điều trên đường đã không còn người.

Con đường im ắng, không có một bóng người nào. Mọi người đều

đóng chặt cửa ngõ, không nói một tiếng, ngay cả gia súc cũng đã núp vào.
Toàn bộ con đường như biến thành một thế giới hoang vu.

Một thế giới kỳ dị, con đường quỷ dị, thậm chí ngay cả sắc trời cũng

bắt đầu u ám.

Tại sao lại như vậy?

Người đã đi đâu hết?

Đã xảy ra chuyện gì?

Bởi vì không giải thích được những bí ẩn này, cho nên Đường Bảo

Ngưu và Trương Thán người thì sửng sốt, còn người thì ngơ ngẩn.

Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi hiển nhiên đã sớm chú ý, cho nên

không lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bạch Sầu Phi vẫn kiên trì nói:

- Ta không phải nói đến chuyện cô giấu diếm thân phận với chúng ta.

Lôi Thuần không hiểu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.