ÔNG CỐ VẤN - Trang 669

chính quyền để đáp ứng những yêu cầu của tôi. Tôi không phải trả lương
cho họ. Cùng lắm, họ chỉ có ý nghĩ tôi là một người có quan hệ với Mặt
trận đang được tổng thống Thiệu sử dụng. Các ông còn chưa biết, chính
ông Nhu và bà Xuân trước đây đã từng nói với tôi: “Bây giờ mà có sẵn
người quan hệ với Mật trận thì rất hay?”. Hồi đó tiếc rằng tôi lại chưa có
liên lạc với Mặt trận.
Y hỏi tiếp:
- Điện đài ông đặt ở đâu?
- Tôi không hề cần tới điện đài. Trung tâm có căn cứ ngay ở ngoại thành
Sài Gòn. Mọi tin tức chuyển theo hộp thư có thể tới nơi trong vòng vài giờ.
Dùng điện đài trong thành phố sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
- Đường dây liên lạc của ông ra sao?
- Rất chặt chẽ. Thay đổi từng chuyến. Chúng tôi chỉ gặp nhau giữa đường
và nhận ra nhau bằng tín hiệu. Tôi và người nhận thư đều không biết nhau
là ai.
- Còn hộp thư cố định thì sao?
- Cũng vậy. Khi tới hộp thư nhận thư, tôi được báo hộp thư lần sau nằm ở
đâu. Nếu có gì trắc trở ở đó, tôi sẽ nhận được tín hiệu báo động, và sẽ có
hộp thư cố định dự bị thay thế.
Chúng không còn gì để hỏi thêm anh sau một ngày và một buổi tối nghe
anh kể chuyện. Anh hiểu rằng các bạn đồng đội của mình cũng đã phải thực
hiện phương án xấu nhất. Anh tưởng rằng mình đã đi trọn những chặng
đường Thánh giá...

2.
Nhưng chỉ hai ngày sau, Hai Long lại bị gọi lên phòng thẩm vấn.
Lần này, ngồi ở vị trí hỏi cung, ngoài Cò Nhi, Tư Thiên, còn có một tên cố
vấn người Mỹ với bộ ria vểnh lên và cặp mắt nhìn tinh quái.
- Chào ông Vũ Ngọc Nhạ, nhà tình báo lỗi lạc của Bắc Việt.
- Chào ông.
- Chúng tôi cảm ơn về những điều ông đã khai. Ông đang giúp chúng tôi
kết thúc sớm vụ án. Tuy nhiên, còn một số vấn đề chúng tôi phải hỏi lại cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.