nói. Tiếng tiểu thư ông ta gọi thật ngượng ngập, tôi nghe mà cũng thấy
nghịch lỗ tai.
Trong lòng tôi dường như đã hiểu ra – từ tiểu thư nhà họ Ngụy đến mợ cả
nhà họ Ngô, rồi lại đến tiểu thư, điều đó có nghĩa là gì.
Tôi nhớ lại lời mẹ nói với tôi ba năm về trước, mẹ đã nói rằng hy vọng tôi
không bao giờ quay trở về nữa.
Như người vừa tỉnh ngộ, bây giờ, tôi mới hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó.
Con gái được gả chồng cũng giống như bát nước đã đổ đi, làm sao có thể
thu về được.
Về đến nhà đã bốn ngày rồi, tôi vẫn không gặp được bất cứ người thân nào.
Từ mong đợi ban đầu, đến thất vọng, tuyệt vọng, bây giờ là thanh thản. Tôi
dần dần hiểu ra rằng, sau khi bị ruồng bỏ khỏi nhà họ Ngô, nhà họ Ngụy đã
không còn chỗ dành cho tôi nữa rồi. Không được gặp người thân, đối với
tôi cũng có thể là một sự giải thoát.
Tôi đã quen với việc chỉ có một mình trong căn phòng trống, quen với việc
vơ vẩn một mình ngắm nắng thưởng trăng. Trong những lúc cô đơn ấy, tôi
thường tự nói chuyện với bản thân mình. Vườn đào bên dưới căn gác của
tôi vẫn còn đó, bây giờ đang là giữa mùa đông, chưa đến kỳ hoa đào nở.
Tôi vẫn thích được đi dạo trong vườn đào vào mỗi buổi sáng sớm để những
giọt sương đêm của mùa đông thấm ướt đôi giày vải thêu hoa. Đôi khi, tôi
cũng thả lỏng tâm hồn, nhớ lại kỷ niệm về mối tình đầu đã từng diễn ra ở
nơi đây. Tôi còn nhớ cảm xúc của những tháng ngày trẻ trung đó, lần đầu
tiên tôi có được những cảm xúc rạo rực, bồi hồi, lần đầu tiên tôi có sự đụng
chạm với người khác giới, sự đụng chạm khiến người ta luôn cảm thấy vừa
vui thích vừa xấu hổ. Giờ đây, đã bốn mùa xuân thu luân hồi, biết bao cánh
hoa đào đã rụng, mối tình đơn phương ấy của tôi cũng đã rớt rơi theo
những cánh hoa kia mất rồi.
Chỉ còn lại những thân cây đào khẳng khiu, cô đơn đứng giữa không gian
rộng lớn.
“Chị còn mặt mũi quay trở về ư?!” Một giọng nói phẫn nộ vang lên từ phía
sau. Tôi giật mình quay đầu lại.
Là… là em trai.