PHẤN HOA LẦU XANH - Trang 59

có sự hiện diện của tôi, như vậy từ nay gia môn sẽ vô cùng may mắn.
Gió thổi ù ù bên tai, tôi đứng nhìn chăm chú rồi cúi lạy ngôi nhà đã nuôi
dưỡng tôi trong suốt mười lăm năm.
Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại trên mặt hồ, tôi đã rất thân quen với nơi
này ngay từ khi còn bé. Tôi biết trong làn nước sâu thăm thẳm kia có những
chú chép vàng to lớn. Tôi cũng biết rằng dưới lớp bùn ở đáy hồ kia có
những mầm hoa sen, mùa hè, những bông sen đua nhau đâm chồi rồi khoe
sắc trên mặt hồ.
Nhưng tôi lại không biết nước hồ sâu bao nhiêu. Giờ đây, trước mắt tôi là
mặt nước xanh đen, im lìm, toàn một không khí chết choc, trừ một vài gợn
sóng nhỏ lăn tăn theo chiều thổi của cơn gió.
Bây giờ đang là giữa mùa đông, nước hồ lạnh vô cùng. Hai chân tôi vừa
chạm xuống nước, toàn thân đã rùng mình ớn lạnh.
Tôi bắt đầu do dự, bắt đầu cảm thấy lo sợ. Tôi đứng bơ vơ bên hồ nước,
nước mắt lại trào ra. Tôi phải chết như thế này sao?
Nhưng nghĩ tới sự ghẻ lạnh của người thân, sự khinh miệt của người đời,
toàn thân tôi như được tiếp thêm sức mạnh, tôi cắn chặt răng lao mình
xuống nước.
Cha, mẹ, con gái bất hiếu. Kiếp sau con xin nguyện làm một người đàn
ông, báo đáp lại công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, nguyện sẽ trọn đời hầu hạ
bên cạnh cha mẹ.
Nước hồ lạnh buốt như cắt da cắt thịt, tôi còn nhớ, lúc ngã xuống, tôi đã
quẫy đạp trong lòng hồ vài nhịp. Nếu tôi chết đi rồi, liệu có ai khóc cho tôi
không. Nếu tôi chết đi rồi, vài năm sau nữa, liệu còn ai nhắc tới tên tôi
không…
Tôi dần dần mất đi ý thức, chìm sâu trong làn nước trong xanh.
Tôi vốn dĩ không nên có mặt trên đời này, bây giờ là lúc tôi cần ra đi.
Khi mặt hồ yên lặng trở lại, đó cũng chính là lúc thế gian được yên bình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.