PHÁN QUYẾT - Trang 167

bọn họ lại vẫn đi hết chuyến này đến chuyến khác. Cứ xuất ngoại cho đến
khi ý kiến của quần chúng càng ngày càng lớn, số ngoại hối tiêu tốn hết
ngày càng nhiều, đến ngay cả bản thân bọn họ cũng phải cảm thấy không
thể giải thích nổi nữa thì lúc đó mới phái tôi và vợ tôi cùng mấy người nữa
đi Nigie và Nigieria. Trước khi họ cử tôi đi, công ty đã từng tiếp đón một
thương Dân da đen quốc tịch Nigie, nghe nói đó là đại diện của một công ty
Nigie ủy thác đến Trung Quốc tìm đối tác làm ăn, hạng mục hợp tác chính
là gia công bông. Vị đại diện này chúng tôi cũng đã từng tiến hành điều tra
tỉ mỉ, ông ấy đúng là mang quốc tịch Nigie, cũng đúng là đại diện của một
công ty, và tất nhiên cũng đúng là muốn tìm đối tác làm ăn ở Trung Quốc.
Công ty đã tổ chức tiếp đón vị khách này vô cùng long trọng, đặt khách sạn
cao cấp, mỗi ngày đều bố trí tiệc rượu tiếp đãi. Sau gần một tháng khảo sát,
người ta có trả lời là phải về báo cáo lại với Đổng sự trưởng của người ta
rồi liên hệ lại. Nhưng người này một đi không trở lại, mặc dù từng gọi đi
vài cuộc điện thoại nhưng số máy đều không tồn tại. Trước tình hình này,
công ty liền quyết định cử chúng tôi đi Nigie một chuyến. Chúng tôi tìm
đến địa chỉ đó, công ty đó thực sự tồn tại, nhưng tình hình nói chuyện giữa
giám đốc của họ với chúng tôi lại hoàn toàn khác biệt. Họ nói họ cử đại
diện đi là muốn đề nghị chúng ta xây một xưởng dệt bông tại nước họ. Và
toàn bộ là do chúng ta đầu tư, bọn họ chỉ bảo đảm đầu ra của bông trong
tương lai. Có thể nói là không có bất kì ưu đãi nào, cũng không có bất kì
chắc chắn và cam kết nào. Không còn cách nào khác, chúng tôi lại đến
Nigieria một chuyến và cũng không thu được bất kì kết quả nào. Đừng nói
là không có manh mối, đơn thuần một hình ảnh cũng không có. Nhưng lãnh
đạo công ty lại đi tuyên truyền khắp nơi rằng bọn họ đã tìm thấy một công
ty nước ngoài muốn hợp tác với chúng ta, đã kí kết xong biên bản ghi nhớ
hợp tác, thực ra đó đều là những việc vốn dĩ không hề tồn tại. Sự việc này
từ đầu đến cuối tôi rõ hơn ai cả, thứ gọi là biên bản ghi nhớ thực ra chỉ là
đống văn tự tài liệu mang tính giới thiệu do hai bên cung cấp cho nhau. Thế
mà bọn họ lại hò hét ầm ĩ, lặp đi lặp lại điều này, thậm chí mấy lần còn lôi
ra để đám phán với ngân hàng hy vọng ngân hàng đồng ý với điều kiện của
bọn họ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.