PHÁN QUYẾT - Trang 607

Ông cũng cảm thấy lo lắng sâu sắc cho hoàn cảnh khó khăn của

Dương Thành. Có lẽ chỉ đến lúc này rồi, ông mới một lần nữa thực sự cảm
nhận được nhân cách và phẩm hạnh ngay thẳng của Dương Thành.

Ông biết, Dương Thành sẽ có bước hành động tiếp theo, ông ấy chắc

chắn còn đi gặp Bí thư Vạn và Tỉnh trưởng Ngụy. Đến bước này, ông ấy và
ông đều giống nhau, đều không còn đường để lui nữa.

Vấn đề then chốt bây giờ là bước tiếp theo, bản thân ông nên làm gì

đây? Thời gian không chờ đợi ta, cơ hội của ông cũng không còn nhiều
nữa. Nỗ lực hướng đến cái tốt, suy nghĩ từ những chỗ xấu xa, giống như
Dương Thành đã nói, không thể ngồi khoanh tay chờ chết, cam chịu để
người ta xử lý. Bây giờ biện pháp hữu hiệu nhất là mở một đường huyết
mạch trong vòng vây trùng điệp này, phải tấn công, tấn công!

Dương Thành nhạy cảm hơn ông trong vấn đề này, ông ấy dường như

đã biết tầm quan trọng của tình hình từ rất sớm, vì thế ông ấy mới có thể
nói ra được những lời như vậy trước khi cuộc họp thường ủy diễn ra.

Nghĩ một hồi, ông nhận thấy bất luận thế nào, ngay lúc này phải đi

gặp Bí thư Tỉnh ủy và Tỉnh trưởng nói chuyện ngay. Càng nhanh càng tốt.
Nghiêm Trận cũng nhạy cảm hơn bản thân ông và hành động cũng nhanh
hơn ông. Thực tế là vậy, giống như chơi cờ, từ khi sự việc mới bắt đầu, mặc
dù bề ngoài dường như đều nằm trong thế cờ của ông, nhưng cuối cùng ông
lại rơi vào cục diện bị động chịu đánh, thực ra ông chưa bao giờ chiếm
được thế thượng phong.

Ý của Dương Thành cũng rất rõ, không thể cứ thế mà chịu đánh được.

Nhưng sự việc phát triển đến ngày nay, ông có thể làm gì? Nếu ông là

một nông dân, một công nhân bị dồn đến chân tường, thì vẫn còn có thể đi
kiện, vẫn còn có thể tố cáo lên cơ quan tư pháp, còn có thể lên cơ quan
Chính phủ kêu oan, thậm chí còn có thể bất chấp tất cả ôm lựu đạn đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.