PHÁN QUYẾT - Trang 638

tuổi này, dần dần mọi thứ đều nhìn thông rồi, không còn lo nghĩ gì nữa. Dù
sao thì cũng còn một khóa này thôi, có muốn làm nữa cũng làm không nổi,
sau này muốn làm chút việc cho bách tính cũng làm không được nữa rồi. Vì
thế sẽ trở nên không sợ trời không sợ đất, chỉ nghĩ phải lập nên một sự
nghiệp kinh thiên động địa, phải đánh một dấu chấm trọn trịa cho công
cuộc giải nhiệm của mình. Kiểu người này cũng khiến người ta sợ hãi và
khó đối phó.

Trong mắt của Lý Cao Thành, Bác Vệ Hoa hình như thiên về kiểu

người sau. Thêm vào đó, bà lại là một nữ lãnh đạo không có bối cảnh,
không có hậu đài, toàn bộ đều tự dựa vào thực lực và tài năng của mình mà
lên. Nên cán bộ lãnh đạo thông thường, thậm chí cũng bao gồm cả các lãnh
đạo cán bộ cấp tỉnh, đều cảm thấy bà có chút gì đó hơi khó đối phó. Một nữ
đồng chí không thể lôi kéo dụ dỗ, không hút thuốc, không uống rượu,
không ăn cơm mời, không nhận quà, nói chuyện luôn thẳng thắn khách sáo,
nhưng lại là một bí thư Ủy ban kiểm tra kỉ luật có chuyên môn, anh nói
xem anh có thể không kính nể, không phục bà ấy sao? Có thể không thận
trọng, không dè dặt ư?

Bác Vệ Hoa quả nhiên đang đợi ông. Nhìn Lý Cao Thành tiến vào

cửa, bà ấy cũng không đứng dậy, vẫn ngồi im trên ghế đưa tay bắt tay ông,
rồi nghiêm túc chỉ vào chỗ ngồi. Dường như chẳng chờ cho ông ngồi hẳn
xuống đã vào thẳng vấn đề:

"Việc 30 vạn tệ của anh, chúng tôi đã trao đổi qua với Bí thư Vạn và

Tỉnh trưởng Ngụy, quyết định lập án, anh nói xem suy nghĩ của anh thế
nào?"

Lý Cao Thành cảm thấy mông lung, ông vốn không muốn nói về việc

này, hoặc cố gắng né tránh vấn đề này, nên tập trung vào vấn đề của Trung
Dương trước, đây mới là việc quan trọng. Không ngờ vừa mới bắt đầu, câu
đầu tiên lại chính là về việc đó. Ông nghĩ một lúc rồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.