PHÁN QUYẾT - Trang 733

Khi nhận lấy ống nghe điện thoại từ tay Dương Thành, ông nhận thấy

tay mình đang run rất thê thảm.

"Minh Minh..." Lý Cao Thành nhất thời không biết nên nói với con

điều gì.

"...Bố, bố! Đúng bố không ạ? Phải bố không?" Tiếng con trai nghe rất

gần khiến ông càng thêm đau khổ. Ông cố gắng kìm nén tình cảm và dòng
cảm xúc của mình, ra sức bình tĩnh trả lời:

"Con à, bố đây."

"...Bố, bố ơi!" Cậu bé bỗng chốc bật khóc, "Bố ơi! Đây rốt cuộc là

chuyện gì! Bọn họ sao lại lục soát nhà mình, tại sao? Tại sao? Bố ơi! Rốt
cuộc bố sao vậy? Mẹ con đâu? Mẹ con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bố,
bố nói thật đi! Rốt cuộc là thế nào, rốt cuộc là thế nào..."

Nghe tiếng khóc của Minh Minh, nước mắt Lý Cao Thành cũng lập

tức trào ra, ông cố nén cho giọng mình không bị run, nhưng dường như
không thể chịu được:

"...Con à, con nghe bố nói, bây giờ không phải là lúc nói chuyện.

Những việc xảy ra trong nhà mình lúc này đều là việc công, không phải là
tịch thu tài sản. Con à, con nhất định phải tin bố, bố không làm gì hổ thẹn
với lòng..."

"Bố! Bố là Thị trưởng mà! Một Thị trưởng mà đến nhà của mình cũng

để người ta khám xét, thì bố làm sao bảo con tin bố! Bố, bố đã từng nghĩ
nhà mình xảy ra việc lớn thế này, bố còn bảo chúng con làm người thế nào
đây, bố còn bảo mẹ con làm người thế nào đây! Bố, nếu bố thực sự không
hổ thẹn với lòng thì lẽ nào đến nhà mình cũng bảo vệ không nổi sao! Bố,
bố đừng gạt con, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, bố, con muốn gặp
mẹ, lúc này con không muốn gặp ai hết, con chỉ muốn gặp mẹ thôi..."
Thằng bé tỏ ra yếu đuối và như đang khóc lạc giọng đi trong điện thoại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.