PHÁN QUYẾT - Trang 79

nói là không có một chút sở trường nào đã tự ý rời bỏ vị trí công việc của
mình, anh có thể đẩy họ ra ngoài thị trường một cách vô trách nhiệm
không? Anh có thể yên tâm yêu cầu họ phải tự lực tự cường, tự tôn tự ái
không?

Nghĩ đến đây, Lý Cao Thành đột nhiên nhớ lại một câu nói không biết

của ai: "...Anh không thể tìm một người bị trói chân trói tay nhiều năm, giải
thoát cho anh, đưa anh ta đến đường xuất phát rồi nói: "Cậu có thể tự do
đấu tranh với người khác" mà vẫn tự tin nói rằng anh làm hoàn toàn công
bằng.

Nếu đúng là như vậy, anh làm được không? Anh nhẫn tâm làm thế

không?

Hàng ngày, mỗi lần mở cuộc họp, bất kể ai phát biểu, ông đều không

ngừng nói chêm lời và phát biểu cảm nhận của mình. Nhưng hôm nay,
không hiểu tại sao, đến một câu cũng không thể chêm vào nổi. Thật lòng
ông không biết phải nói gì và cũng không thể mở nổi miệng.

Ông chỉ có thể lặng lẽ ngồi nghe, lặng lẽ ghi nhớ.

Vị cựu kĩ sư trưởng tiếp tục với giọng điệu đầy quyết liệt và sâu lắng:

"...Hôm nay còn có biết bao người vẫn đang lo lắng cho công ty này,

vẫn đang quan tâm tới tương lai của công ty. Nếu thật sự có ngày hôm đó,
ngày công ty này sụp đổ hoàn toàn, công nhân viên tuyệt vọng hoàn toàn
thì liệu còn ai sẽ chạy đi tìm lãnh đạo trong cái thời tiết lạnh giá này đây?
Còn ai báo cáo tình hình cho lãnh đạo các anh trong trời gió rét dưới hai
mươi mấy độ đây? Đến lúc đó, sẽ còn hy vọng gì ở công nhân viên nữa?
Khi mà lòng nhiệt tình của công nhân từng chút từng chút bị mai một, thì
họ sẽ còn yêu quý công ty này như trước đây không? Sẽ tin tưởng tuyệt đối
vào Nhà nước như trước nữa không? Sẽ thực hiện đi sâu cải cách theo tiếng
gọi của Đảng ta với lòng nhiệt tình hồ hởi như trước nữa không? Đây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.