PHÁO ĐÀI SỐ - Trang 470

Chương 115 & 116 & 117 & 118 & 119

Tâm trí David Becker đã hoàn toàn trống rỗng. Mình đã chết rồi.

Bỗng dưng anh nghe thấy một âm thanh, từ rất xa…

- David.

Anh cảm thấy đau nhói phía dưới cánh tay. Máu trong cơ thể nóng như có
lửa. Cơ thể mình như không còn là của mình nữa rồi. Và anh lại nghe thấy
tiếng gọi. Tiếng gọi thật xa, thật khẽ.

Nhưng nó như là một phần của chính anh. Rồi anh lại nghe thấy mấy giọng
khác nữa, những giọng này không hề quen thuộc và không quan trọng. Cứ
hỗn độn mãi. Anh cố gắng xua chúng đi.

Chỉ còn lại một giọng có ý nghĩa với anh, nó cứ chập chờn lúc rõ lúc yếu
"David… em xin lỗi…".

Anh nhìn thấy đốm sáng, lúc đầu mờ, sau đó là một vệt xám. Cứ lớn dần
lên. Becker cố gắng cử động, nhưng chỉ thấy đau đớn.

Anh cố nói nhưng không cất được thành lời. Giọng kia vẫn tiếp tục gọi.

Có ai đó ở bên cạnh anh, nâng anh dậy. Becker di chuyển dần về phía có
tiếng gọi. Hay là anh được lôi đi? Vẫn tiếng gọi ấy. Anh ngơ ngác nhìn lên
màn hình đang toả sáng. Anh nhìn thấy cô ấy trong một màn hình nhỏ. Một
cô gái đang nhìn chằm chằm vào anh từ một thế giới khác. Có phải cô ấy
thấy mình sắp chết?

- David….

Giọng nói quen thuộc quá. Cô ấy đúng là một thiên thần, thiên thần đang
đến đón anh. Thiên thần lại nói: "David, em yêu anh".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.