PHÁO ĐÀI SỐ - Trang 472

David Becker nhìn chằm chằm lên màn hình TV trước mặt. Anh thấy mình
mất phương hướng, đầu rỗng tuếch. Hình ảnh trên màn hình là một cán
phòng, một căn phòng hỗn loạn. Susan đang ở đó, nàng đứng ở khoảng
trống giữa phòng, đang nhìn anh.

Nàng đang khóc, cười trong nước mắt.

- Ôi David. Ơn chúa! Em cứ nghĩ đã mất anh rồi! -

Anh lao đến phía màn hình, lôi cái micro sát gần miệng và gọi:

- Susan phải không?

Susan nhìn lên đầy bối rối. Hình ảnh của David vừa nãy nhỏ, giờ đây đã
choán hết cả màn hình. Giọng của anh vang lên.

- Susan, anh muốn hỏi em một việc - Giọng của Becker vang vọng cả căn
phòng và dường như làm ngưng lại hoạt động của cả cơ sở dữ liệu trong
giây lát. Mọi người cùng dừng công việc và quay ra.

- Susan Fletcher! - giọng anh vang lên - Em sẽ lấy anh chứ?

Một sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Một tập hồ sơ rơi xuống sàn chiếc
bút chì lăn lông lốc. Không ai cúi xuống nhặt lên. Chỉ còn nghe thấy tiếng
quạt gió trong máy và tiếng hơi thở dồn dập của David Becker trong
microphone.

- D… David… - Susan run run, không hề nhận thức rằng có ba mươi bảy
người đang chăm chú nhìn mình.

- Anh đã hỏi em rồi mà, anh nhớ chứ! Năm tháng trước. Và em đã nhận lời
rồi.

- Anh nhớ - Anh mỉm cười. - Nhưng lần này… - anh giơ cánh tay trái lên
màn hình và mọi người nhìn thấy một vệt vàng trên ngón áp út của anh -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.