PHÁO ĐÀI SỐ - Trang 115

những bệnh nhân hết sức cáu kỉnh. Becker đứng ở phía cửa một lúc và nảy
ra một ý. Có cách hay hơn.

- Tôi chịu hết nổi rồi! - một ông già hét lên. Đám đông dãn ra khi ông ta lao
ra khỏi phòng.

Becker vội chạy theo ông ta và hỏi:

- Ở đây có điện thoại không ạ?

Ông già chỉ tay về phía vào cánh cửa đôi mà không thèm quay lại nhìn và
biến mất sau một góc quanh. Becker bước đến và đẩy cửa bước vào.

Căn phòng trước mặt anh thật rộng lớn - một phòng tập thể dục cũ Sàn nhà
màu xanh nhạt loang lổ dưới ánh sáng huỳnh quang yếu ớt. Một cái lưới
tròn để chơi bóng rổ được gắn trên tường. La liệt khắp phòng là những
chiếc giường bệnh cũ kỹ. Ở góc xa của căn phòng, ngay dưới bảng ghi tỷ
số, có một máy điện thoại trả tiền xu đã cũ. Becker hy vọng nó còn hoạt
động được.

Vừa đi ngang qua sàn nhà, anh vừa lần tìm tiền xu trong túi áo Chỉ còn thấy
75 pesetas loại đồng xu cinco-duros, tiền thừa khi đi taxi, thế cũng đủ cho
hai cuộc điện thoại nội hạt. Anh mỉm cười lịch sự với cô y tá ở đó và bước
đến chỗ máy điện thoại. Chụp lấy ống nghe, Becker quay số trợ giúp danh
bạ. Ba mươi giây sau anh đã có số điện thoại văn phòng chính của bệnh
viện.

Ở đâu cũng vậy, các nhân viên văn phòng luôn có một thói quen. Đó là cứ
chuông reo thì phải trả lời điện thoại. Dù cho có bao nhiêu khách hàng
đang chờ đợi đi chăng nữa thì người thư ký vẫn cứ dừng công việc lại và
nhấc máy trả lời.

Becker bấm sáu con số. Ngay lúc đó anh đã nối máy với văn phòng bệnh
viện. Không nghi ngờ gì nữa, chỉ có duy nhất một người Canada bị gẫy cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.