PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 189

“Xem ra hung thủ rất tự tin.” Sư phụ nói, “Trước tiên hắn khiến lũ trẻ mất
khả năng chống cự, sau đó thiêu chết chúng, cũng không hề lo lũ trẻ có thể
sống lại. Vậy nên tôi cho rằng chất dẫn cháy là xăng dầu gì đó, hắn trực tiếp
tưới xăng lên trên người bọn trẻ.”

“Chẳng phải lúc trước ngài nói nơi châm lửa là ở giữa phòng sao?” Bác sĩ
Thiệu hỏi.

“Đúng vậy, chỗ đó hẳn là đặt thùng chứa chất dẫn cháy, cũng là điểm châm
lửa, lửa sẽ lan đến thi thể trong nháy mắt.” Sư phụ nói, “Chúng ta cần quay
lại hiện trường xem xét đống tro tàn đó.”

Sư phụ ngẩng đầu nhìn tôi, tôi đang ngẩn người trầm tư. Sư phụ lập tức
hiểu được suy nghĩ của tôi: “Sao hả, còn chưa tin đây là án giết người? Vậy
chúng ta khám nghiệm thi thể của người lớn, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.”

Với thi thể lão Hạ, chúng tôi lại càng khám nghiệm cẩn thận. Sau khi mở
lồng ngực ông ấy ra, tôi lờ mờ phát hiện phổi của ông ấy không giống phổi
hai đứa trẻ, không hề có hiện tượng nội thương do bỏng. Tôi cầm dao giải
phẫu chuẩn bị cắt khí quản ra. Sư phụ ngăn tôi lại, nói: “Thận trọng một
chút, móc lưỡi đi.”

Móc lưỡi là tên gọi tắt chúng tôi thường dùng, chính là từ cổ cắt lấy phần
lưỡi trong khoang miệng ra, sau đó có thể tách toàn bộ nội tạng ra khỏi thân
thể. Biện pháp này thường vận dụng khi tiến hành khám nghiệm bệnh lý
học pháp y[1], cần cắt lấy nội tạng, mang chẩn đoán dưới kính hiển vi.

Tôi hiểu ý sư phụ, thấy ấy muốn quan sát cẩn thận tình trạng trong cổ họng
lão Hạ. Tôi cầm dao phẫu thuật cắt dọc theo cằm của thi thể, sau đó từ cổ
họng đưa vài ngón tay vào khoang miệng, móc lưỡi ra, rồi cắt đứt phần
vách mềm sau họng, thuận lợi lấy lưỡi ra ngoài.

Sư phụ mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với thủ pháp thuần thục của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.