PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 193

Sư phụ trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu: “Phát hiện này của anh có lẽ là
thu hoạch lớn nhất của chúng ta trong đêm nay.” Nhìn ánh mắt tràn ngập
vui sướng của sư phụ, tôi biết đây là những lời khen tặng lớn nhất dành cho
những việc tôi làm được trong đêm.

Hơn một tiếng sau, sau khi hoàn thiện việc khâu thi thể lại, chúng tôi mới
cởi áo giải phẫu ra, rửa tay, kết thúc một đêm làm việc. Tôi giơ tay nhìn
đồng hồ, đã là 5 giờ sáng, đứng ngoài trời trong gió lạnh khiến chân chúng
tôi như đông cứng. Tôi xoa tay, liên tục giậm chân, hi vọng có thể khiến
máu tuần hoàn khắp tay chân.

Nhân viên thu thập chứng cứ đứng bên cạnh nhanh nhẹn cất máy quay
phim, hiển nhiên có chút bất mãn với những việc làm cẩn thận, tốn thời
gian của chúng chúng tôi. Anh ta nhún vai, giậm chân, ngáp dài nói: “Cán
bộ tỉnh chuyên nghiệp thật đấy, thi thể đã cháy đến thế này mà các vị còn
nghiêm túc khâu lại, để làm gì chứ? Dù sao cũng không phải mở lễ truy
điệu.”

Những lời này khiến trong lòng tôi vô cùng phản cảm, tôi nhíu mày nói:
“Người chết cũng cần tôn trọng.” Đây là tôi mượn những lời sư phụ vẫn nói
trước đây.

Sư phụ mỉm cười gật đâu, coi như hài lòng với những lời này cũng như với
một đêm thể hiện xuất sắc của tôi.

“Vậy bây giờ phải làm gì?” Nhân viên thu thập chứng cứ gãi đầu hỏi. Rõ
ràng anh ta đã bị một câu nói của tôi làm cho xấu hổ.

“Còn làm gì nữa? Đi ngủ đi.” Sư phụ ngáp một cái, cười nói: “Bác sĩ pháp y
không phải là thần, cũng cần ngủ. Các anh về nghỉ ngơi đi, 9 giờ đến họp
ban chuyên án.”

Bác sĩ pháp y không phải là thần, nhưng lại làm những việc chỉ có thần mới
làm, trong tôi hơi chán nản nghĩ. Ngủ có ba, bốn tiếng, thà rằng là không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.