PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 218

“Đi công tác?” Sư phụ hào hứng, “Sớm không đi, muộn không đi lại đi
đúng lúc này, hung thủ có lẽ là hắn.”

“Khà khà.” Cục trưởng Hình gãi đầu, tự hào nói: “Lính của tôi hơi bị giỏi
đấy, đi bắt người rồi, chắc là chờ ăn cơm trưa xong, ngủ một giấc là có tin
tốt ngay. Nhưng điều tra dù sao cũng vẫn cần chứng cứ, các ông có tìm thấy
vật chứng nào có giá trị nhận định hành vi phạm tội không?”

Hóa ra điều Cục trưởng Hình quan tâm nhất không phải là cán bộ pháp y
tỉnh đích thân đến phá án, mà là cán bộ tỉnh có tìm được chứng cứ mấu chốt
không. Sư phụ cũng lộ vẻ tự hào, nhại theo lời Cục trưởng Hình: “Lính của
tôi hơi bị giỏi đấy, mang tinh dịch đi xét nghiệm DNA rồi, chắc là chờ bắt
được người, lấy mẫu máu là có tin tốt ngay.”

Hai lãnh đạo tràn đầy tự tin cười ha ha.

Ăn cơm trưa xong, khoảng 3 giờ chiều hai thầy trò tôi quay về nhà khách.
Sư phụ nói: “Vụ án có đầu mối, chiều này có thể ngủ ngon một giấc. Người
bắt về còn phải thẩm vấn, xét nghiệm DNA mất một ít thời gian, hôm nay
chắc không còn việc gì nữa, sáng mai chờ nghe tin tốt thôi.”

Nghỉ ngơi sung sướng hết chiều hết tối, sớm hôm sau tôi và sư phụ ngẩng
đầu ưỡn ngực đi vào phòng họp ban chuyên án.

Phòng họp ban chuyên án ở đâu cũng như nhau, đều lập lờ khói thuốc. Điều
khiến tôi không ngờ, đó là khi bước vào phòng, thứ tôi thấy không phải
những khuôn mặt vui sướng mà là một phòng toàn những bất an thấp thỏm.
Lòng tôi nháy lên cảm giác không ổn.

“Mặt mũi làm sao thế?” Sư phụ nghi hoặc hỏi Cục trưởng Hình, “DNA
không khớp à?”

“Một tin tốt, một tin xấu, nghe tin nào trước?” Cục trưởng Hình nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.